Trần Uyển Như nói xong, lập tức móc điện thoại di động ra, báo cảnh sát, giọng nói nhanh nhẹn trực tiếp: “Ở quảng trường quốc lộ, xuất hiện sự cố tông xe.”
Sắc mặt của Giản Thần Hi có chút không tốt, cô ta có chuyện quan trọng cần làm, ai ngờ lại đụng phải Trần Uyển Như, còn nói phải đợi cảnh sát giao thông, bây giờ chính là thời gian kẹt xe, cảnh sát giao thông đã đến, cũng không biết là lúc nào, Giản Thần Hi giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút, còn gần nửa tiếng, cô ta nhịn không được hơi tức giận, lại vẫn hít sâu một hơi, định mở miệng với Trần Uyển Như, ai ngờ điện thoại di động lại vang lên, cô ta nhìn điện thoại bắt đầu hiển thị tên họ, đột nhiên cong môi, chớp mắt, không để ý tới Trần Uyển Như, tiếp nhận điện thoại xong, giọng điệu cung kính: “Thần Thoại, tôi gặp tai nạn xe, sợ là tạm thời tới không kịp.”
Trần Uyển Như đứng ở đó, lúc nghe đến hai chữ “Thần Thoại” này, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
“Được rồi.” Giản Thần Hi giọng điệu êm ái cúp điện thoại, sau đó cả người khí định thần nhàn (bình tĩnh) ngồi ở trong xe, một câu cũng không nói.
Lăng Mạt Mạt ở trong xe đợi thật lâu, cũng không nhìn thấy Trần Uyển Như trở về, nhịn không được đẩy mở cửa xe, đi xuống, tới trước mặt Trần Uyển Như, Lăng Mạt Mạt hỏi: “Chị Uyển Như, chuyện này giải quyết thế nào?”
Nói xong, Lăng Mạt Mạt nhìn thoáng qua người bên trong cửa kính xe, sau đó nhất thời cô có cùng một loại cảm giác với Trần Uyển Như và Giản Thần Hi – Oan gia ngõ hẹp!
“Giao cho cảnh sát giao thông xử lý, bây giờ đang đợi cảnh sát.” Trần Uyển Như nói với Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt “À…” một tiếng, sau đó nói: “Em ở đây chờ cùng chị.”
Đã rất lâu rồi Giản Thần Hi chưa gặp Lăng Mạt Mạt, gần đây Lục Niệm Ca và cô ta cãi nhau năm lần bảy lượt, đều là vì Lăng Mạt Mạt, lúc này thấy người thật, cô ta chỉ cảm thấy huyết dịch mình sôi trào, không có cách nào đè nén phẫn nộ giống như đại dương, mang theo tất cả ùn ùn kéo đến chỗ cô ta, như muốn nhấn chìm cắn nuốt cô ta.d.đ/l/q.đ
Giản Thần Hi cũng không có cách khống chế nhịn không được nhẹ nhàng cười, nhìn lướt qua Lăng Mạt Mạt đứng ngoài cửa sổ, mang theo châm biếm, mở miệng, “Tôi nói là ai chứ, hóa ra đều là người quen nha, tối mai tôi sẽ bắt đầu hội biểu diễn, mời các người đến nha?”
Trần Uyển Như quay đầu, dáng vẻ lạnh nhạt, không chút khách khí: “Không rảnh, cám ơn.”
Giản Thần Hi cũng không giận, cúi đầu, nhẹ nhàng thưởng thức móng tay được làm tinh xảo của mình, sau đó bĩu môi, lời nói ra, châm chọc khiêu khích tột cùng: “Chị Trần, thật sự không ngờ, chị lại chơi một chiêu như thế, vậy mà chính mình hại mình, giá họa cho tôi, sau đó muốn để hai người chúng ta không liên quan đến buổi lễ âm nhạc long trọng, để cho Lăng Mạt Mạt trở thành Nhất Tỷ giới ca hát, nhưng mà Lăng Mạt Mạt người này, cũng thật là không biết điều, lại còn khiến chị thất vọng rồi. Bày đặt không cần Nhất Tỷ giới ca hát, vậy mà lại vẫn cố ý giúp chị, kết quả, đảo ngược, tôi không chết, trái lại hai người các cô đều đã chết hết!”
Lăng Mạt Mạt nghe đến mấy lời này, hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Uyển Như, cô vốn tưởng rằng Trần Uyển Như sẽ phản bác, ai ngờ, Trần Uyển Như lại nhẹ nhàng cười, nói: “Chẳng qua là Lăng Mạt Mạt có tâm hơn cô thôi.”
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt đột nhiên nổ tung, ý Trần Uyển Như nói, nói chính là, lúc trước tai tiếng của cô ấy và Vương Triều, đều là chính cô ấy trù tính?
Mục đích của cô ấy, là vì kéo Giản Thần Hi và mình xuống nước, để cho cô lấy được vị trí Nhất Tỷ giới ca hát?
Lăng Mạt Mạt nhất thời nghĩ tới Lý Tình Thâm đã từng nói với mình, trong cái vòng tròn này tất cả mọi người đều không phải người đơn giản, Trần Uyển Như cũng vậy!