Trần Uyển Như không nói gì, Lăng Mạt Mạt không nhịn được quay đầu nhìn Trần Uyển như, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, xe đã bị chấn động rất mạnh,tiến lên chà xát cả một đoạn đường phía trước, bị tông vào đuôi xe.
Cũng may thắt dây an toàn, hai người không có xảy ra chuyện lớn gì, nhưng bị sợ hết hồn, Trần Uyển Như rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nghiêng đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, nói: "Không sao chứ?"
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, cố gắng ổn định tâm trạng.
Trần Uyển Như giơ tay lên, vén vén tóc của mình, nhìn lướt qua chiếc xe phía sau, Porsche, làm như người có tiền, nhất thời cười lạnh,: "Em ở trong xe đợi chị...Chị đi xem một chút." Sau đó đùng một cái mở cửa xe ra, xuống xe.
Trần Uyển Như liếc mắt nhìn xe của mình, phía sau bị đụng đến thê thảm không nỡ nhìn, lại nhìn chiếc xe Porsche, còn không thấy chủ nhân chiếc xe đi xuống, vì vậy, cô liền bước tới, chậm rãi khoan thai đến cửa sổ trước của xe, vươn tay gõ vào cửa sổ, cửa sổ xe lúc này mới hạ xuống từng chút từng chút một, Trần Uyển Như thấy người trong xe, vẻ mặt không nhịn được hơi cứng đờ, sau đó, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng, nghĩ thầm, thế giới này đúng là con mẹ nó nhỏ, oan gia ngõ hẹp!
Hôm nay tâm trạng của Gỉan Thần Hi cực kỳ không tốt, ngày mai đã bắt đầu cuộc biểu diễn rồi, cô đặc biệt chuẩn bị cho Lục Niệm Ca một chỗ ngồi hạng nhất, để anh ta đi xem buổi biểu diễn của mình, ai ngờ anh ta nói một câu không rảnh, liền đi mất, bộ dạng đó của Lục Niệm Ca cần bao nhiêu nhạt nhẽo có bấy nhiêu nhạt nhẽo, khiến cô tức giận đến nghiến răng, rất muốn cho Lục Niệm Ca một cái tát, nhưng chỉ lại có thể cố chịu đựng, lúc lái xe, đại não đều nghĩ tới chuyện đó, nghĩ đến nỗi mất hồn, đạp chân ga một cái, liền đụng phải xe phía trước!
Vì vậy tính khi lại càng kém hơn!
Nghe được có người gõ cửa sổ xe, cô cũng không buồn liếc mắt nhìn, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, cũng không thèm nhìn xem mình rốt cuộc đã đem trước xe trước mặt đâm vỡ thành bộ dạng gì, chỉ là lạnh lùng nói một câu: "Gỉai quyết riêng đi, cô gia giá, tôi trả cho cô!"
Trần Uyển Như nghe nói như vậy, chợt nở nụ cười, vô cùng nhàn nhã đứng đó, chậm rãi lấy xuống kính mắt, nhìn chằm chằm vào gò má của Gỉan Thần Hi, nói: "Gỉai quyết riêng?"
Gỉan Thần Hi cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra là ai, tâm tình cô phiền não, nhìn cũng lười nhìn, liền trực tiếp vươn tay về chỗ cạnh ghế lái lấy ví tiền của mình, sau đó từ bên trong rút ra một tờ chi phiếu, trống không, đồng thời lại rút ra danh thiếp, đều đưa cho người đứng ngoài cửa xe, nói: "Số tiền tùy cô điền, tôi còn có việc, có việc gì thì thương lượng cùng người quản lý của tôi."
Trần Uyển Như cũng không có đón lấy, nụ cười trên mặt thay đổi thất thường, thậm chí còn có chút sáng chói.
Gỉan Thần Hi có chút không chịu được, vừa mở miệng vừa quay đầu: "Cô rốt cuộc có cần hay không đây."
Sau đó âm thanh dừng lại, một giây tiếp theo, sắc mặt trở nên lạnh như băng, cô nhíu nhíu mày, giọng nói vô cùng không tốt phun ra ba chữ: "Trần Uyển Như."
Trong nháy mắt đó, trong đáy lòng Gỉan Thần Hi cũng giống với Trần Uyển như có một ý nghĩ, oan gia ngõ hẹp!
Trần Uyển như nâng môi, cười cười, giọng nói châm chọc: "Gỉan đại ca sĩ, tiền này không phải tôi không cần, mà là tôi muốn đưa ra giải quyết chung."
Trần Uyển như nói xong, liền lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát, âm thanh trực tiếp, nhanh nhẹ