Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 530: Em đừng không biết phân biệt! (10)

Từ trước đến giờ anh đều cho mình thanh cao như vậy, muốn kiêu ngạo thì có nhiều kiêu ngạo, vào giờ phút này, mặc dù cô gái mình yêu hiểu lầm mình, một câu kia của Lăng Mạt Mạt, trong lòng cô nghĩ như vậy, đã là cực hạn lớn nhất của anh.

Hắn làm những thứ này, cô đều không hiểu.

Một đã sớm bị cô trục xuất ra khỏi thế giới, có giải thích thế nào với cô, cô cũng sẽ không tin tưởng!

Giống như là câu nói kia của cô, Lý Tình Thâm, anh căn bản không biết em chán ghét anh như thế nào đâu, không cần cô nói, anh cũng biết cần gì lãng phí miệng lưỡi!

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Từ ngày đó trở đi, Lăng Mạt Mạt không còn có gặp lại Lý Tình Thâm.

Mỗi ngày bác sĩ đều sẽ tới phòng ngủ của cô kiểm tra vết thương cho cô.

Từ trước đến giờ không có người xuất hiện ở trong biệt thự Lý Tình Thâm, nhưng từ nhà họ Lý điều tới một người phụ nữ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô.


Gây ra chuyện như vậy, buổi biểu diễn của Lăng Mạt Mạt bị hủy bỏ, tất cả buổi hợp tác quảng cáo và chương trình đều giải trừ hợp đồng với cô, cô lại có thời gian rảnh rỗi rất nhiều, liền không còn thứ khác.

Mười ngày sau, cuối cùng Lăng Mạt Mạt cũng được tháo băng trên đầu, đã không còn có gì đáng ngại rồi, đương nhiên cô không còn muốn ở lại biệt thự của Lý Tình Thâm.

Cô cho gọi điện cho Lý Tình Thâm, nói mình tính toán về nhà mình ở, Lý Tình Thâm trầm mặc bên kia điện thoại thật lâu, sau đó mới không nóng không lạnh phun cho cô một câu: "Tùy em!"

Sau đó cũng không đợi cô nói chuyện, liền ngắt điện thoại rồi.

Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, không phân rõ rốt cuộc tại sao tim mình lại có cảm giác như thế, cô trước hết để cho người làm nữ về nhà họ Lý, sau đó liền thu thập đồ đạc của mình.

Gọi là đồ, nhưng thật ra là thời gian lâu như vậy, lúc cô ở lại trong nhà Lý Tình Thâm, tích lũy đồ vật.

Cô nghĩ, về sau chưa chắc cô sẽ tới ở lại căn biệt thự này.

Cho nên, mang tất cả đồ vật đi là tốt nhất.


Rải rác mọi thứ, khi cô thu thập xong, thế nhưng cũng có một túi lớn.

Cô nghĩ mặc quần áo xong rồi đi luôn, nhưng nghĩ tới đã mười ngày rồi không có gội đầu, sợi tóc cũng dính sát đầu một chỗ, nhìn cực kỳ ghê tởm, liền quyết định phải tới phòng tắm gội cái đầu trước.

Vết thương cũng chưa hoàn toàn tốt lên nhiều, Lăng Mạt Mạt cố gắng không để cho vết thương thấm nước, nhưng mà, vẫn không ncần thận để bị thấm ướt, cô đau đến nhe răng trợn mắt, ngay lúc cô muốn lấy dầu gội, lại nghe được có tiếng bước chân, còn chưa có nghiêng đầu nhìn, thì có chỉ một ngón tay bắt lấy tay của cô, sau đó phun ra một câu: "Để anh đi."

Là Lý Tình Thâm.

Sắc mặt Lăng Mạt Mạt lạnh xuống, không lên tiếng, Lý Tình Thâm cũng không có nói gì, chỉ là tránh được khu vực vết thương, thận trọng gội đầu cho cô.

Lực độ của anh rất tốt, không nhanh không chậm xoa nắn da đầu của cô, rất thoải mái.

Không lâu, Lý Tình Thâm gọi đầu xong cho cô, cầm lấy khăn lông, lau khô tóc của cô.

Lăng Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, liền sát bộ dạng của anh, rồi đi ra ngoài, cầm lấy đồ đạc của mình, đi ra ngoài cửa.

Lý Tình Thâm đứng ở cửa phòng tắm, canh chừng bóng dáng biến mất không thấy của cô, nhưng thủy chung không có mở miệng nói một câu, cũng không có đuổi theo.

Hồi lâu, anh mới mở trừng hai mắt, hồi hồn, nhìn lại phòng ngủ cô đã ở lại nhiều lần, bên trong còn vẫn để lại  mùi thơm của cô, nhưng những đồ vật thuộc về cô, đều đã bị cô mang đi.