Lăng Mạt Mạt cảm giác lòng mình đau nhói như lửa nóng, một luồng tức giận mãnh liệt bất ngờ bộc phát, "Muốn nhịn, chính anh đi nhịn! Bây giờ em đính chính nói cho anh biết, em sẽ rút khỏi Làng Giải Trí!"
Lý Tình Thâm đứng im một hôig, ngưng mắt nhìn ánh mắt Lăng Mạt Mạt, nhất thời sáng lên bức người!
Em nói gì?
Thối rút lui khỏi làng giải trí?
Một Giản Thần Hi mà đã có thể khiến cô bị chi phối như vậy sao?
Cô còn sống, rốt cuộc là vì mình, hay là vì thù hận?
Con ngươi Lý Tình Thâm lạnh lẽo xẹt qua vẻ tức giận, mở miệng, giọng điệu cực kỳ nghiêm cẩn, nói ra lời sắc bén lại không có tình: "Lăng Mạt Mạt, em chỉ vì chút tiền đồ? Sống giống như một con rối! Em cho rằng tôi nguyện ý hợp tác với Giản Thần Hi sao, còn không phải là vì em!"
Lăng Mạt Mạt nghe Lý Tình Thâm nói như vậy, không nhịn được cũng giương mắt sắc bén lên, phản bác: "Anh vì em sao? Anh chỉ vì chính mình, anh chỉ vì mặt mũi của anh, anh chỉ không muốn có một chút tỳ vết nào, anh chỉ muốn biến Lăng Mạt Mạt nổi tiếng Đại Giang Nam Bắc, sau đó làm cho danh hiệu thần thoại mãi mãi trường tồn!"
"Em đã nói với anh, Lý Tình Thâm anh nghĩ hay quá, anh có thể khống chế được người khác, nhưng anh không khống chế được em!"
Tay Lý Tình Thâm nắm thành nắm đấm.
Anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, đôi mắt đen nhánh có chút trở nên đỏ ngầu.
Trên gương mặt anh tuấn lạ thường, một chút gợn sóng cũng không có.
Trong nháy mắt đó, Lăng Mạt Mạt cho là Lý Tình Thâm sẽ tức giận , nhưng mà, đến cuối cùng, Lý Tình Thâm lại bình tĩnh xuống như kỳ tích.
Không có ai biết, vào giờ phút này đáy lòng của anh, lại có thêm rất nhiều vết thương chồng chất.
Anh dụng tâm lương khổ, đến cuối cùng, đổi lấy lại là ý nghĩ như vậy của cô.
Cô thật sự cho là anh thật quan tâm cái danh hiệu thần thoại đó hay sao? Thật sự vì thỏa mãn mặt mũi của mình, vì theo đuổi hoàn mỹ mà làm vậy sao?
Với mười năm tâm huyết của anh, tất cả chỉ vì hoàn thành cái mơ ước của cô, vậy mà hôm nay, cô lại dễ như trở bàn tay nói ra như vậy, cô muốn rút lui khoit làng giải trí, để cho anh làm sao mà chịu nổi?
Anh toàn tâm bỏ ra, chỉ là vì bảo toàn cho cô vượt qua cửa ải khó khăn, mà kết quả, cũng chỉ lấy được cái cắn răng nghiến lợi châm chọc và hiểu lầm từ cô, khiến cho anh làm sao mà chịu nổi?
Làm sao mà chịu nổi?
Lý Tình Thâm lẳng lặng ngưng mắt nhìn, đáy lòng có mọi loại cảm xúc, lăn lộn đan vào, hồi lâu, anh mới giống như là lầm bầm, hoặc như là quay sang nói chuyện với cô, mở miệng, giọng anh rất nhẹ, nhẹ giống như là nói nhỏ bên tai, giọng điệu ôn hòa êm ái, thậm chí còn mang theo cảm xúc khác thường.
"Trong lòng Lăng Mạt Mạt em thực sự nghĩ như vậy sao?"
Lăng Mạt Mạt chỉ cảm thấy Lý Tình Thâm như vậy thật là không giải thích được, nhưng cô bởi vì tức giận, đại não đã sớm mất trí, chỉ là ngẩn người một chút, liền hừ nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Lý Tình Thâm, căn bản anh không biết em chán ghét anh như thế nào đâu!"
Lần này Lý Tình Thâm không có mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, một hồi lâu, thế nhưng anh lại nụ cười nhạt nhòa một chút, cười như vậy, lạnh nhạt gần như không nhìn thấy, nhưng mà, lại có chút lộ vẻ u sầu.
Hồi lâu, anh mới gật đầu với cô một cái, sau đó mở miệng, nói: "Chán ghét anh chỉ là vô nghĩa, về sau không cần nói nữa!"
Sau đó, anh liền xoay người, rời đi.
Bóng lưng anh ưỡn thẳng, tiết lộ ra một vẻ sầu bi.
Từ trước đến giờ anh đều cho mình thanh cao như vậy, muốn kiêu ngạo thì có nhiều kiêu ngạo, vào giờ phút này, mặc dù cô gái mình yêu hiểu lầm mình, một câu kia của Lăng Mạt Mạt, trong lòng cô nghĩ như vậy, đã là cực hạn lớn nhất của anh.