Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 294: Enson, chúng ta gặp mặt đi (4)

Lý Tình Thâm gật đầu một cái về phía Trần Uyển, mắt liền chuyển sang gương mặt Lăng Mạt Mạt, cũng quay về phía Trần Uyển Như nói: “Chúc mừng.”

Trần Uyển Như cũng nhẹ nhàng gật đầu, “Cám ơn.”

Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm, nghĩ đến một màn kia ở biệt thự, hơi có chút quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhẹ, liền cúi đầu, ngoan ngoãn kêu một câu: “Thầy.”

Lúc này Lý Tình Thâm mới thu hồi ánh mắt dừng ở trên mặt Lăng Mạt Mạt, âm điệu nhàn nhạt: “Ừ.”

Ngược lại Du Dật nhiệt tình, quay về phía Lăng Mạt Mạt nói: “Vừa vặn đụng phải, mọi người cùng nhau vào đi thôi, chớ đứng ở cửa, phía sau còn có người muốn vào đấy.”

Lăng Mạt Mạt gật đầu, liền theo Du Dật cùng đi vào.

Lý Tình Thâm mang tư thái ung dung đi theo phía sau, lúc đi qua bên cạnh Trần Uyển Như, Trần Uyển Như nhẹ giọng nói ra: “Thật là vui mừng, anh lại có thể tới.”

Lý Tình Thâm khẽ dừng chân, không có lên tiếng.

Trần Uyển Như nhẹ nhàng cười, nhìn gần dung nhan trong gang tấc, dưới ánh đèn sáng chói chiếu xuống, càng tinh xảo động lòng người, cô nhếch môi, “Tôi thật sự vô cùng cảm động, nằm mơ cũng không nghĩ tới anh trở lại.”

Lý Tình Thâm vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng Lăng Mạt Mạt, nghe được lời này, trong lúc bất chợt lên tiếng: “Tôi không phải vì cô mà đến.”

“Tôi hiểu rõ.” Trần Uyển Như khẽ thả mi mắt, che đậy ảm đạm, khóe môi cười bộc phát phấn chấn.


Đoạn thời gian này, theo sau Lăng Mạt Mạt bước vào Làng Giải Trí, Lý thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế thường xuyên có mặt cũng càng ngày càng nhiều.

Người khác không biết, cô lại biết sự xuất hiện của anh, là bởi vì cô gái kia.

Cho nên, anh không nói, cô cũng sẽ không tự mình đa tình anh bởi vì cô mà đến.

Chỉ là, cũng nhờ phúc cô gái kia, cô mới có cơ hội để Lý Tình Thâm tham gia một bữa tiệc thuộc về Trần Uyển Như cô.

“Chỉ là, dù như vậy, tôi cũng thật vui mừng.” Trần Uyển Như thu lại sự ảm đạm, giương mắt, nhìn chăm chú vào Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm không có nói chuyện, vẻ mặt thản nhiên, giống như Trần Uyển Như đang nói với anh một chuyện không quan trọng

Một hồi lâu, Trần Uyển Như lại nhẹ giọng mở miệng lần nữa: “Có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt ngốc không, nhưng không sao, tôi với anh đều là từ nguyện”

Trong lời Trần Uyển như có hàm nghĩa, tất nhiên Lý Tình Thâm biết, cô nói cho anh biết, cô đối với anh, giống như là anh đối với Lăng Mạt Mạt vậy?

Lý Tình Thâm vẫn không có nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm sang một phương hướng.

Trần Uyển Như nhìn theo ánh mắt của anh, thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lăng Mạt Mạt, không nhịn được cười nhạt, nụ cười kia có chút hạ màn.


Lăng Mạt Mạt ngồi ở cách đó không xa, cầm điện thoại di động, quệt mồm, giống như là đang trầm tư cái gì, bộ dạng dí dỏm đáng yêu.

Trần Uyển Như quay đầu, vừa vặn liền nhìn thấy Lý Tình Thâm đang nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, thần thái dịu dàng dung túng, khóe môi khẽ cong lên.

Trần Uyển Như nghĩ, cái gọi là cười một tiếng khuynh thành, đại khái như thế.

Lúc đợi cô tỉnh hồn, Lý Tình Thâm đã dạo bước rời đi

Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động, quệt mồm, nhớ tới sấm sét vang dội tối hôm qua, Enson ôm cô vào lòng, cảnh tượng nhẹ giọng dụ dỗ, đáy lòng càng ngọt ngào.

Chỉ là tiếc nuối, sáng sớm cô tỉnh lại, anh đã không còn nữa, trong chớp mắt ấy, lúc bất chợt đáy lòng của cô hiện lên một nghĩ.

Ý nghĩ kia, kéo dài đến bây giờ, hóa thành quyết định, Lăng Mạt Mạt lấy điện thoại di động ra, mở hộp thoại wechat của Enson, trầm tư hồi lâu, cuối cùng bắt đầu viết chữ, tim của cô đập càng ngày càng nhanh, ngón tay cũng đi run rẩy theo.

Cô nói, 【Enson, chúng ta gặp mặt đi. 】

【 Tiết lộ tình tiết kịch tính tiếp theo ~~~~ rất đặc sắc ~~~~~】

Màn thứ nhất: Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi, cánh môi khẽ mím, có chút nhạt nhẽo: “Tôi có yêu Lăng Mạt Mạt hay không, cô phải rõ ràng nhất, không phải sao?” Trong nháy mắt sắc mặt Giản Thần Hi trắng bệch, Lục Niệm Ca lại cảm thấy đáy lòng hả giận, giọng nói nhạt hơn: “Cho nên, cô cần gì phải hỏi cái vấn đề này, không phải là tự rước lấy nhục, lừa mình dối người sao?”

Màn thứ hai: Lăng Mạt Mạt múc một chậu nước lạnh, bỏ chiếc quần lót bị kinh nguyệt làm dơ vào, cô vươn tay vừa muốn giặt, trong lúc bất chợt bên cạnh có ngón tay thon dài bưng chậu nước đi, Lăng Mạt Mạt kinh ngạc nghiêng đầu, thấy dưới ánh trăng gương mặt Lý Tình Thâm cực kỳ tuấn dật, cô há miệng, kêu: “Thầy.” Thế nhưng anh lại cầm quần lót của cô lên nhẹ nhàng giặt, nhàn nhạt nói: “Nước quá lạnh, để tôi làm.”

Màn thứ ba: “Thầy, em muốn rút lui khỏi giới ca sĩ, rút lui khỏi Làng Giải Trí.” Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, gian nan nói ra mấy chữ này, trong nháy mắt sắc mặt Lý Tình Thâm trở nên cực kỳ khó coi, anh nhìn chằm chằm cô, nói ra một chữ hỏi: “Tại sao?” Lăng Mạt Mạt cúi đầu, không có lên tiếng, đáy lòng lặng lẽ nói, bởi vì em thích anh

Màn thứ tư: “Em chắc chắn em biết vì cái gì tôi lại làm như vậy sao?” Giọng nói Lý Tình Thâm trầm thấp, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, hỏi một câu, Lăng Mạt Mạt cảm thấy anh có chút kinh khủng, tuy nhiên vẫn còn khe khẽ gật đầu, trong nháy mắt ánh mắt của Lý Tình Thâm trở nên tĩnh mịch, một giây kế tiếp anh liền đẩy Lăng Mạt Mạt tới vách tường, sau đó hung hăng cúi đầu, ngăn chặn môi của cô, liếm mút | ma sát | gặm | cắn, vô cùng kịch liệt