Ai nói đi, tại sao trời cao để cho anh ta nhớ ra tất cả, tại sao trời cao không dứt khoát để cho cả đời anh ta cũng không phải nhớ lại, như vậy những tổn thương luc anh làm với cô, còn có thể coi sự tổn thương đó là chuyện đương nhiên!
Ai nói đi, rõ ràng là anh ta yêu Giản Thần Hi, cô ấy đối với anh ta tốt như vậy, bọn họ trôi qua rất hòa hợp, nhưng cố tình, tại sao lại để cho anh ta nhớ ra tất cả?
Ai nói đi, Giản Thần Hi là thật sự yêu anh ta sao? Nếu quả là thật sự yêu anh ta, tại sao cô biết rõ Lăng Mạt Mạt yêu anh ta, còn muốn bản thân anh ta tổn thương cô ấy năm lần bảy lượt? Nếu quả như thật sự yêu anh ta, tại sao khi anh ta bị tai nạn xe cộ tỉnh lại, lại đi che giấu chân tướng sự tình với anh ta?
Nghĩ tới, nghĩ tới, trong nháy mắt sắc mặt Lục Niệm Ca liền trắng bệch, trong lòng giống như là bị người ta lấp một nắm cát, hung hăng quấy đảo khó chịu!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Trần Uyển Như vốn không có tính toán phát triển thêm một ca khúc mới.
Bởi vì xì căng đan của Lăng Mạt Mạt và Lục Niệm Ca xôn xao, ký giả lại chưa có chiếm được thông tin nhất định về Lăng Mạt Mạt, cho nên dưới tình thế cấp bách, Trần Uyển Như liền tìm một cái cớ.
Nói cũng đã nói rồi, công ty giải trí âm nhạc ES cũng không thể đập chết chiêu bài này của Nhất Tỷ Trần Uyển Như, đương nhiên bây giờ toàn bộ công ty từ trên xuống dưới cũng bận rộn vì Trần Uyển Như chuẩn bị đơn khúc, rất nhanh sẽ quyết định phong cách, lời ca, bản nhạc.
Vậy cũng là đơn khúc sau ba năm Trần Uyển Như làm việc lại, đương nhiên công ty giải trí âm nhạc ES phải tùy ý tuyên truyền, lại còn vì Trần Uyển Như làm một bữa tiệc đặc biệt, mời tất cả những người nổi danh trong vòng ngoài vòng, quan to quý tộc, siêu sao nổi tiếng, cái gì cần có đều có, đội hình khổng lồ trước nay chưa có.
Đương nhiên Lăng Mạt Mạt cũng được Trần Uyển Như mời.
Địa điểm chọn là”Hoàng cung“.
Bước vào cửa”Hoàng cung”, đập vào mắt chính là ánh sáng rực rỡ, đội hình xa hoa hơn so với các bữa tiệc mà Lăng Mạt Mạt tham gia từ khi bước vào Làng Giải Trí.
Trần Uyển Như ưu nhã đứng ở cửa, mặc một chiếc sườn xám màu vàng được thêu thủ công trông rất thanh khiết, tóc được vén thành búi, cài tua, từ bên trái rũ xuống, vẫn hóa trang dày đặc phong trần như cũ.
Hai bên cô, là hoa Mẫu Đơn nở rộ kiều diễm ướt át, các loại màu sắc, các loại giống, nhìn lại như vậy, có một loại ảo giác nghịch chuyển thời gian.
Trần Uyển Như sớm quen với những trường hợp thế này, đứng ở nơi đó, mọi việc đều suôn sẻ, tự nhiên lưu loát, cử chỉ ưu nhã mang theo vô số ngạo mạn.
Trần Uyển Như cùng nắm tay thân mật với một người đàn ông, thuần thục nói qua một vài lời nói ái muội, khẽ nghiêng đầu, thấy Lăng Mạt Mạt, khẽ cười, mặt mày trang nhã.
Lăng Mạt Mạt đi giày cao gót, đi tới trước mặt của Trần Uyển Như, nụ cười chân thành, xuất phát từ nội tâm: “Chị Uyển Như, hi vọng ca khúc mới của chị bán chạy!”
“Cám ơn.” Trần Uyển Như cười trả lời, giọng nói uyển chuyển, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.
Lăng Mạt Mạt vươn tay nắm lấy tay Trần Uyển, vừa muốn nói chuyện, lại nghe được phía sau lại truyền tới một tiếng: “Uyển Như.”
Lăng Mạt Mạt và Trần Uyển như đồng thời qua đầu lại, vừa vặn thấy Du Dật mặc một thân tây trang màu trắng.
“Du tổng.” Lăng Mạt Mạt thấy Du Dật, vội vàng chào hỏi, sau đó vừa ngẩng đầu, liền thấy Lý Tình Thâm đứng ở cách Du Dật không xa, chậm rãi bước tới.
Trần Uyển Như cũng nhếch môi cười, “Lý Tình Thâm, Du Dật, mấy người đã tới, mời vào bên trong.”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái về phía Trần Uyển, mắt liền chuyển sang gương mặt Lăng Mạt Mạt, cũng quay về phía Trần Uyển Như nói: “Chúc mừng.”