Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm cửa trống rỗng, nhíu màynắm càng chặt khăn lông ở trong tay, khuôn mặt tuấn mỹ có chút trở nên mơ hồ.
Lúc Lăng Mạt Mạt trở lại lần nữa, Lý Tình Thâm đang giơ tay lên, xoa huyệt thai dương của mình, Lăng Mạt Mạt đi tới trước mặt của anh, đưa nước và thuốc lên, “Thầy, uống thuốc.”
Lý Tình Thâm ngưng động tác, giương mắt nhìn thuốc trong tay Lăng Mạt Mạt, nhíu mày, rõ ràng đáy mắt thoáng qua chán ghét.
Vậy mà, vẻ mặt của snh không có thay đổi quá lớn, chỉ là thản nhiên gật đầu nói: “Để ở đó đi, đợi lát nữa uống.”
Lăng Mạt Mạt nghĩ đến thuốc trong thùng rác, đảo tròn mắt, diễn lại trò cũ?
Nếu cô đi ra ngoài, khẳng định anh lại vứt bỏ thuốc đi!
Nhất thời, Lăng Mạt Mạt bĩu môi, bày ra vẻ mặt khéo léo, quay về phía Lý Tình Thâm cười ngọt ngào: “Đợi lát nữa nước sẽ nguội, Thầy, bây giờ anh mau uống.”
Lăng Mạt Mạt không quên giơ thuốc càng gần trước mặt Lý Tình Thâm.
Chân mày Lý Tình Thâm co lại, nhanh chóng nghiêng đầu, hô hấp rối loạn, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu bình thản: “Không sao.”
Tuy rằng Lý Tình Thâm duy trì ưu nhã cao quý trước sau như một, nhưng Lăng Mạt Mạt vẫn tinh tường thấy đượ lúc thuốc đến gần môi anh, anh hốt hoảng.
Nhất thời, đáy mắt Lăng Mạt Mạt hiện lên một tia sáng, đây thật là thú vị!
Đại thần lại có thể sợ thuốc!
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt không ngừng bắt đầu vui vẻ, cuối cùng bị cô tóm lấy uy hiếp, xem lần này cô có thể khiến anh chạy thoát không!
“Thầy, bây giờ anh ngã bệnh, tại sao có thể không sao chứ?” Lăng Mạt Mạt bày ra một bộ dạng cực kỳ quan tâm Lý Tình Thâm, âm điệu mềm mại: “Uống thuốc, mới hạ sốt được!”
Đáy mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện một chút không đồng ý, hiển nhiên không chịu thỏa hiệp chút nào, chỉ là trả lời qua loa một câu: “Ừ, đã biết.”
Biết rõ có ích lợi gì?
Phải uống mới có tác dụng!
Hơn nữa cô còn tận mắt thấy anh uống thuốc không thích nhất!
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm, đảo tròn mắt, nhanh chóng suy nghĩ cho mình một cái cớ càng hoàn mỹ, “Thầy, anh ngã bệnh, là học sinh tôi có nghĩa vụ chăm sóc anh, cho nên, tôi đến cho anh uống thuốc!”
Giọng nói Lăng Mạt Mạt thúy thúy, vừa nói, vừa đặt chén nước một bên trên khay trà, sau đó lượm mấy viên thuốc, đưa về phía môi Lý Tình Thâm.
Lúc Lý Tình Thâm nghe được”Cho anh uống thuốc”, thần thái có chút hoảng hốt, không tự chủ được nghĩ đến đêm hôm ấy, cô cảm sốt cao, mình môi đụng môi rót cô thuốc uống.
Đợi đến khi anh tỉnh hồn lại, ngón tay nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt đã cầm thuốc, chạm đến trên môi anh, anh bỗng cảm thấy buồn nôn, biểu cảm cố giữ bình tĩnh rối loạn trong nháy mắt, nghĩ cũng không có nghĩ liền giơ tay lên, nắm cổ tay của cô, lấy tay cô ra, giọng nói lạnh lùng: “Để sau tôi tư uống, cô đi ra ngoài.”
Nghe được giọng Lý Tình Thâm lạnh lẽo như thế, đáy lòng Lăng Mạt Mạt có chút sợ hãi.
Vậy mà, cứ bỏ dở nửa chừng như vậy, chẳng phải là cô không thấy được biểu cảm của anh khổ sở khi uống thuốc sao?
Huống chi, anh vốn ngã bệnh, nên uống thuốc chứ!
Mặc dù cô ôm một bộ xem kịch vui trong lòng, nhưng cũng là vì tốt cho anh!
Lăng Mạt Mạt cố chấp cầm thuốc, không chịu rời đi, đáy mắt nhìn Lý Tình Thâm ẩn chứa quan tâm dày đặc, giọng điệu hơi ẩn giấu chút ngây thơ và đáng yêu: “Thầy, người ta rất lo lắng cho anh...anh uống thuốc đi chứ.”