Lăng Mạt Mạt nghĩ đến ngày hôm qua Lý Tình Thâm chắc đã lén bỏ những
viên thuốc kia, không nhịn được chép miệng, lẩm bẩm tự nhủ: “Người đã
lớn như vậy, lại giống như một đứa bé len lén ném thuốc đi! Bây giờ
bệnh rồi, vừa ý chưa!”
Lý Tình Thâm ngủ mê man, tất nhiên là sẽ
không để ý tới Lăng Mạt Mạt, cô lầm bầm lầu bầu một chút, đổi khăn phủ
trên trán tiếp cho anh.
Tối qua Lăng Mạt Mạt bị Enson giày vò như vậy, hôm nay cũng có chút mệt mỏi, cho nên liền nằm ở bên giường, một
đôi mắt to, đảo quanh ở trong phòng của Lý Tình Thâm, cuối cùng lúc ánh
mắt nhìn đến cái người đang bệnh nằm trên giường bệnh kia, nhất thời tầm mắt của cô không nhịn được run lên, liền dừng lại ở trên mặt của anh.
Lý Tình Thâm đang ngủ say, lông mi dày và dài, bình yên không lay động.
Lạnh lùng kiêu ngạo từ trng ánh mắt trước sau như một đã dần rút đi, lưu lại một dáng vẻ xinh đẹp và đơn thuần, yên lặng, mà lại đẹp đến kinh người.
Anh nằm ở trên giường trắng noãn, không chút nào khắc khe giống như bình
thường, cũng không có bất kỳ tính công kích nào, người đàn ông như vậy,
giống như là một thiên sứ vậy, vừa yếu ớt lại xinh đẹp.
Lăng Mạt
Mạt không nhịn được có chút ngẩn người, cô chưa từng nghĩ đến có một
ngày, sẽ nhìn thấy bộ dạng vô lực của Lý Tình Thâm như vậy.
Ở
trong đầu của cô, người đàn ông này, mặc dù luôn làm người ta ghét,
nhưng thật sự mạnh mẽ giống như trong thần thoại, cao cao tại thượng, ưu tú và cơ trí, lạnh lùng vô tình, hời hợt cay nghiệt, bình tĩnh ung
dung, kiêu căng tự đại, làm sao sẽ bị bệnh tật đánh bại chứ?
Có
lẽ chính vì vậy, mới làm cho cô quên mất, thật ra thì hắn ưu tú, khiến
cho người khác tự ti như vậy, chung quy thì cũng chỉ là một người bình
thường mà thôi.
Cũng sẽ thầm mến, cũng sẽ ngã bệnh, cũng sẽ té xỉu.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Lăng Mạt Mạt khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, kinh ngạc sững sờ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lăng Mạt Mạt không chống đỡ nổi nằm ở cạnh giường ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau rồi, cả đêm Lăng Mạt Mạt đều giữ tư thế ngủ như vậy, trên người vô cùng đau đớn, đi xuống lầu nấu cơm, mình ăn
trước một chút, rồi lại đặt những thứ khác vào hộp giữ nhiệt, lên lầu,
nhìn thấy Lý Tình Thâm vẫn đang ngủ ở chỗ cũ.
Cô nhẹ nhàng sờ
trán của anh một chút, đã hạ sốt một chú, lúc này Lăng Mạt Mạt mới thở
phào nhẹ nhõm, đổi khăn lần nữa cho Lý Tình Thâm, liền rón rén đi ra
khỏi phòng ngủ của anh.
Lúc Lăng Mạt Mạt đi đến phòng ngủ của Lý
Tình Thâm lần nữa, thì anh đã tỉnh, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong tay nắm chặt khăn ướt, trong mắt lóe lên ánh sáng
hay biến hoá thất thường.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất phía sau giường lớn chiếu vào, chiếu lên trên người của anh, tạo thành một hình
ảnh đẹp đến mức rung động lòng người.
Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, lên tiếng gọi một câu: “Thầy, thầy”
Lý Tình Thâm xoay đầu, tầm mắt từ từ chuyển đến trên người của Lăng Mạt
Mạt, có chút hoảng hốt, anh khẽ mở to hai mắt, sau đó trong mắt từ từ có tiêu cự, toàn bộ tập trung lên trên mặt của cô, không nói gì.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm nóng rực, nhìn Lăng Mạt Mạt đang nói lại dừng một
chút, ngay sau đó cô liền nhanh chóng rũ mắt, nói: “Thầy đã tỉnh sao?”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt đứng đó có chút căng thẳng, cô cắn cắn môi dưới, đột nhiên nhớ tới điều gì, liền xoay người, đi ra ngoài.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm cửa trống không, nhíu mày, càng nắm chặt khăn
lông đang cầm trong tay hơn, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên mơ hồ