Hành trình của sói

Chương 7- 1

1

“Nó nguy hiểm hơn bọn phản động nếu để nó trỏ thành một thế lực ngầm tồn tại song song với chính quyền ta. Nó sẽ vô hiệu lật đổ chính quyền ta để thay bọn phản động vào thì êm hơn bọn phản động chống ta, lật đổ ta. Không thể để bọn này phát triển, cần triệt tiêu ngay từ bây giờ…”.

Bạn anh ghi thêm bên lề.

“Đến thời điểm này chuyên án không đơn thuần là đấu tranh với bọn cá độ bóng đá nữa mà còn là đấu tranh với bọn xã hội đen… Làm kế hoạch đấu tranh chuyên án cụ thể theo mục đích yêu cầu mới”.

Thành công, có đáng gọi là thành công không nhỉ, anh lẩm bẩm một mình trong phòng làm việc. Ít nhất thì bây giờ anh cũng đạt được một phần nào mục đích như mong muốn, chuyển được mục đích ban đầu từ bọn cá cược bóng đá sang nhắm vào đối tượng là bọn giang hồ xã hội đen như bạn anh khéo léo phê trên báo cáo, mở đường phát triển mới cho chuyên án. Anh chính thức được giao chỉ huy chuyên án đấu tránh với bọn giang hồ xã hội đen của thành phố mà tên trùm chính là kẻ anh quan tâm trong nhiều năm nay. Thành công hay thất bại, anh không thể trả lời được nhưng trước hết anh biết là một công việc hết sức khó khăn gian khổ với những hiểm nguy và lực cản vô hình trong nội bộ rất lớn, nó sẵn sàng quật đổ anh bất kỳ lúc nào nếu anh không cẩn thận. Khó khăn đầu tiên là anh em cán bộ chiến sĩ dưới quyền anh vốn không quen làm loại án đấu tranh với tội phạm trật tự an toàn xã hội. Bài bản nghiệp vụ học trong trường an ninh hay cảnh sát xem ra cũng không khác nhau là bao nhiêu về biện pháp nghiệp vụ áp dụng; và khi phân ngành để làm việc thì nó lại tách rời thành những mảnh công việc và hệ loại đối tượng khác, nên quy trình làm việc cũng có những điểm khác nhau. Nó đòi hỏi phải có sự tích lũy kinh nghiệm học hỏi lâu dài. Đối tượng chính và đồng bọn trong chuyên án này khá lạ so với những hiểu biết thông thường, hoạt động của bọn chúng cũng xa lạ… Tất cả những điều đó làm cho cán bộ chiến sĩ của anh nhiều lúc như thấy bị “lạc” vào một công việc hoàn toàn khác và rất mới mẻ, nên nhiều khi bị lúng túng.

Anh thở dài mệt mỏi và hình dung ra con đường đi phía trước của ban chuyên án “cá độ 99” sẽ còn rất nhiều chông gai cản trở tự nhiên anh cảm thấy cô đơn quá. Người duy nhất có thể hiểu anh, chia sẻ với anh là người bạn thân ấy – vừa là bạn vừa là đồng nghiệp và nay đang là cấp trên trực tiếp của anh. Một con người đáng quý, đáng tin cậy mà anh có thể chia sẻ được nhiều điều. Thế nhưng anh hiểu bạn cũng có những khó khăn riêng của mình. Không phải là bạn của anh có dính dáng gì đến nhóm tội phạm này như một số người khác, cũng không phải là kẻ nhát gian sợ hãi gì, nhưng hình như nó là những mối quan hệ tình cảm nhùng nhằng ơn nghĩa khó định hình nổi xung quanh những mối quan hệ của bạn. Biết là sao được khi tất cả chúng ta đều là con người và đều có các mối quan hệ sống chồng chéo lên nhau trong xã hội. Nó là một cái vòng quanh quẩn níu chân và làm cho biết bao kẻ bị “chết” một cách bất ngờ.

Có thông tin bạn anh sắp phải thuyên chuyển sang một vị trí công tác mới, cao hơn và đấy là những thử thách cần thiết cho công tác đề bạt cán bộ trong tương lai mà bạn anh là người rất xứng đáng. Thế là anh thiếu người “dựa lưng”. Thật ra anh không sợ, anh chỉ cảm thấy mình trở nên lẻ loi đơn độc hơn trong trận chiến này. Không còn người đồng cảm để chia sẻ, cuộc chiến sẽ càng cam go hơn. Không phải anh không có được sự đồng tình ủng hộ của các lãnh đạo khác trong chuyên án này. Một sự thật rõ ràng là chỉ một bộ phận nhỏ có quyền lực bao che cho tên trùm và những người tốt là số đông, rất nhiều, họ sẽ đứng về phía chính nghĩa, đấy là sự thật không thể không thấy.

Anh buồn bã ngồi thừ ra một mình rất lâu. Nghe tiếng gõ cửa, anh giật mình, lấy lại vẻ tươi tỉnh bình tĩnh thường có, anh nói to:

- Mời vào.

- Dạ, thưa anh… - Một sĩ quan trẻ ngập ngừng cầm tờ giấy giới thiệu lại bàn anh xin chữ ký.

Ký xong, anh đứng dậy day day tay trên thái dương và tự nhủ. Trận chiến này không thể nào ngưng nửa chừng được, huống chi nay nó đã phát ra những tín hiệu rất phấn khởi, anh và ban chuyên án đã đạt được một phần mục đích ban đầu đề ra, như vậy không thể ngã lòng được. Không hiểu sao lúc này anh thấy mình như một thuyền trưởng đang cầm lái đưa con tàu lao vào cơn bão lớn và bằng mọi giá phải vượt qua cơn bão ấy để đến bến bờ bình yên. Nếu anh yếu tay chèo hay loạng choạng vì bất cứ lý do gì thì con tàu sẽ bị chìm ngay và anh là người đầu tiên phải trả giá. Anh không sợ cho bản thân mình, thế nhưng còn anh em thì sao, tất cả mọi người đều trông cậy vào anh, tin tưởng anh và anh là người sẽ đưa họ đi hết con đường gian nan này. Vậy chẳng lý do gì khiến anh ngã lòng và trong tim anh có niềm tin bất diệt vào chiến thắng phía trước.

Anh mỉm cười, xốc lại bộ quân phục trước khi bước ra khỏi phòng làm việc.