Lộc Hàm từ trên người Thế Huân tìm được chìa khóa cửa, mở cửa kè anh vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm đến nhà Thế Huân. Theo đồng sự buông chuyện thì Thế Huân từ sớm đã dọn khỏi nhà cha mẹ, một mình mua nhà ở. Lộc Hàm vừa mở cửa thì lặp tức thấy được trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một bức ảnh, chụp hai người Thế Huân cùng Quan Lâm, Thế Huân mặc tây trang màu đen, Quan Lâm lại mặc màu trắng, hai người là chụp chính diện, tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào.
Lộc Hàm nhìn ảnh chụp, ngẫu nhiên lại liên tưởng đến bức ảnh trưng bày của cô dâu chú rể trong ngày cưới, chẳng qua cái kia là một nam một nữ, còn bức ảnh trên vách tường này là hai người đàn ông.
“Ngô tổng, tôi lấy nước giúp anh.” Lộc Hàm dìu Thế Huân ngồi vào ghế sa lông, đợi anh ngồi hảo mới xoay người đi vào phòng bếp.
Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ. Dù đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy có người thường xuyên ở trong này nấu ăn. Lộc Hàm nghĩ, nếu chỉ có một mình Thế Huân sống, công việc của anh bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, lại còn thường xuyên nấu cơm. Như vậy chắc chắn Thế Huân đang sống cùng Quan Lâm, xem ra bức ảnh treo trong phòng khách kia đúng thật là “Ảnh cưới ”.
Lộc Hàm tìm được cái ly, sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách.
“Lâm, Lâm …” Thế Huân vẫn còn lầm bầm.
“Ngô tổng, uống nước.” Lộc Hàm đem ly để vào tay Thế Huân.
Nhưng Thế Huân lại không hề có phản ứng, đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn Lộc Hàm, bàn tay quơ qua chiếc ly, nước lặp tức chảy vào sô pha. Lộc Hàm vội vàng tìm cái khăn lau nước trên ghế, không còn cách nào đành phải ngồi bên cạnh Thế Huân, tự mình cầm lấy ly nước đút cho Thế Huân uống.
Lộc Hàm đem cái ly ghé lên môi Thế Huân, anh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà uống hết.
"Lâm đối với anh tốt nhất.” Nuốt một ngụm nước, Thế Huân nghiêm đầu, nhìn Lộc Hàm nhoẻn miệng cười.
Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Thế Huân ở khoảng cách gần như vậy mà cười với cậu, còn cười đến thật dịu dàng. Nhưng là trong miệng cậu lại kêu tên một người khác.
“Ngô tổng, anh nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, tôi về đây.” Lộc Hàm lại tâm tình, buông ly nước từ ghế sô pha đứng lên. Thế Huân đã đưa về nhà, cậu không cần thiết còn ở lại. Hôm nay cậu chính là lừa mẹ nói mình tăng ca để đi quán bar, vẫn nên về nhà sớm một chút.
“Lâm, chớ đi!” Nhìn thấy Lộc Hàm từ trên ghế sô pha đứng lên, Thế Huân lập tức luống cuống, cũng theo sát đứng lên, từ phía sau ôm lấy Lộc Hàm vào ngực.
“Ngô… Ngô tổng…” Lộc Hàm hoảng sợ, vội vàng muốn kéo cánh tay của Thế Huân ra.
“Lâm, đây không phải nhà chúng ta sao, em còn định đi đâu!? Đừng rời bỏ anh.” Đối với sự giẫy giụa của Lộc Hàm, Thế Huân lại càng siết chặt cánh tay. Cằm anh dựa vào vai Lộc Hàm, thỏ thẻ nói nhỏ.
Nhà của chúng ta!? Nếu như bức ảnh “Ảnh cưới” và toàn bộ những vật dụng trong nhà bếp lúc nãy chỉ là suy đoán của Lộc Hàm, như vậy hiện tại cậu có thể khẳng định 100% Thế Huân và Quan Lâm đang sống cùng nhau.
“Lâm, chúng ta không cần chia tay được không!? Anh biết anh không có cách nào để ẹ em có cháu nội. Nhưng trừ bỏ đứa con, cái gì anh cũng có thể cho em, anh sẽ thương em, sẽ yêu em cả đời, bằng không… Bằng không chúng ta đi tìm một người mang thai hộ, Lâm… Cầu… cầu xin em… Đừng rời bỏ anh…” lời nói Thế Huân vẫn như cũ đứt quãng, thanh âm còn kèm theo một tia nghẹn ngào.
Nguyên lai Thế Huân cùng Quan Lâm chia tay là bởi vì đứa nhỏ. Kỳ thật Lộc Hàm cũng chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, tuy cậu thầm mến Thế Huân gần mười năm, nhưng cậu chưa từng cùng nam nhân khác quen biết, ít nhất ở trong mắt người khác, Lộc Hàm vẫn là “Bình thường”, nên cũng sẽ không bị loại áp lực này.
Hơn nữa nói sao thì cậu cũng không thể yêu thầm Thế Huân cả đời, Lộc Hàm đã từng nghĩ sẽ tìm biện pháp để bước ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, rồi sẽ theo lẽ thường mà kết hôn cùng một người phụ nữ, bình bình đạm đạm sống cả đời.