Thế Huân và Quan Lâm ở bên nhau năm năm, Lộc Hàm liền như vậy năm năm âm thầm nhìn người mình thầm yêu tay trong tay với người anh yêu bước ngang qua, mẹ cũng từng khuyên cậu nên tìm lấy một người bạn gái để yên ổn trên dưới, nhanh lấy vợ sinh con. Cha cậu mất sớm, mẹ cậu chỉ mong mỏi sớm ngày được ẳm cháu nội. Một người luôn hiếu thuận như Lộc Hàm sao lại không biết tâm sự của mẹ.
Thời đại học cậu dõi theo Thế Huân bốn năm, tiến vào Ngô thị lại nhìn anh cùng Quan Lâm ở bên nhau năm năm, Lộc Hàm thực bội phục mình, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc Thế Huân xem bản thân như một người qua đường xa lạ suốt gần 10 năm, chính là tình yêu là loại tình cảm không thể nói rõ ràng được, nhưng nếu tiếp tục cố chấp thì sẽ được gì đây!? Còn không phải vẫn luôn là nhân vật qua đường xa lạ.
Cho nên, Lộc Hàm nghĩ, cho dù cố chấp đối với Thế Huân đã thành thói quen, một thói quen muốn sửa cùng không được, nhưng vô luận thế nào cậu cũng phải tìm cách từ bỏ nó.
Vậy mà hiện tại Thế Huân lại nói anh cùng Quan Lâm… Chia tay …
Không nên trách Lộc Hàm vì một câu nói trong lúc say của Thế Huân mà kinh ngạc, tình cảm đặt vào một người đã mười năm, cho nên tình cảm của anh chỉ cần có chút xíu dao động cũng làm cho đầu cậu suy nghĩ đến ngàn vạn tình huống.
“Lâm… Không cần chia tay…” Thế Huân vẫn như cũ nắm chặt tay Lộc Hàm không buông, miệng liên miên lặp lại lời nói vừa rồi.
“Ngô tổng, anh nhận sai người.” Lộc Hàm cố gắng vùng ra khỏi sự kiềm chế của Thế Huân.
“Lâm… Chớ đi… Đừng rời bỏ anh…” Thế Huân thấy Lộc Hàm muốn thoát lại càng lo lắng, tay nắm Lộc Hàm càng chặt, gần như hét lên.
Hai người ầm ĩ dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.
“Lộc Hàm xảy ra chuyện gì!? Người kia là ai!? Làm gì lại nắm tay cậu không buông!?” Ngay cả Mân Thạc đang ở một bên tán gái cũng chạy đến, tách tay Thế Huân đang nắm lấy Lộc Hàm, hỏi cậu.
“Là lãnh đạo cấp cao của tôi, tổng giám đốc Ngô thị, hình như uống nhiều quá nên thần trí có chút không rõ, nhận lầm tôi là người khác. Đúng rồi Mân Thạc, dù sao tôi cũng biết nhà anh ấy, để tôi đưa anh ấy về, chứ để anh ấy một mình uống say ở đây thì không tốt cho lắm, dù sao cũng là hình tượng của Ngô thị.” Lộc Hàm tận lực thả lỏng ngữ điệu của mình, nửa thật nửa đùa nói với Mân Thạc
“Đi đi Lộc Hàm, đi mà nịnh sếp đi. Ngày mai tổng giám đốc của các người hết say rượu, sẽ biết đến việc nghĩa mà cậu làm, nhất định sẽ tăng lương cho cậu.” Mân Thạc không chút nghi ngờ, ngược lại còn đùa với Lộc Hàm hai câu.
“Không phiền cậu, tiếp tục tán gái của cậu đi, chỗ này để tôi lo được rồi.” Lộc Hàm cúi đầu nhìn Thế Huân vẫn đang nắm chặt tay mình, miệng vẫn lảm nhảm những câu vô nghĩa, nhanh chóng đưa anh về nhà, chứ nếu còn ở lại, không biết anh sẽ quậy ra chuyện gì.
Mân Thạc sau khi vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm dặn dò vài câu, lại tiếp tục cuộc vui của mình.
“Ngô tổng, Ngô tổng, chúng ta về nhà được không!?” Lộc Hàm cúi xuống, ở bên tai Thế Huân nhỏ giọng hỏi, đồng thời quơ quơ cánh tay của mình ra trước mặt anh.
“Hảo, hảo… Lâm… Chúng ta về nhà…” Thế Huân vội vã đáp ứng, cuống quít đứng lên.
Lộc Hàm khẽ thở dài, nâng Thế Huân đi ra khỏi quán bar.
Lộc Hàm đối Thế Huân cố chấp nhiều năm như vậy, nên phàm những gì có liên quan đến anh cậu đều lưu ý, thông tin là cậu lấy được từ những buổi buôn chuyện của đồng sự trong công ty, tỉ như Thế Huân lái xe gì, nhà ở đâu, Lộc Hàm đều biết rất rõ. Lộc Hàm kè Thế Huân đến bãi đỗ xe tìm được xe của anh, từ trên người Thế Huân tìm được chìa khóa, sau khi nhét anh vào ghế phụ, Lộc Hàm cho xe hướng nhà Thế Huân chạy đi.