- Ta chỉ đoán thế thôi chứ có mục kích đâu mà biết được.
Tử Quyên nói tiếp:
- Xuân Vũ cho biết vào lúc trời vừa rạng sáng thì có bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ như là do thám, nó liền bước đến nhìn ra ngoài, định lên tiếng hỏi thì...
Vương phu nhân ngắt lời:
- Thì bỗng nhiên nó nghe tiếng hự khẽ vang lên, Lục Môi Bà và Trương Bửu Tài đã ngã lăn ra đất tắt thở chết rồi, cả hai đều trúng phải một loại ám khí tối độc dính vào máu là chết liền.
Tử Quyên lại trố mắt:
- Phu nhân...
Vương phu nhân lạnh lùng nói:
- Còn nữa, Nghê phó giáo luyện đã bố trí hai thuộc hạ có khinh công cực cao tuần tra bên ngoài vậy mà vẫn không thể đuổi kịp thích khách đó, có đúng không?
Tử Quyên gật đầu:
- Quả đúng là như vậy, không biết tên thích khách vào và ra thoát bằng ngõ nào.
Vương phu nhân hừ nhẹ:
- Còn ngõ nào nữa, chắc chắn là có nội gian rồi.
Tử Quyên giật mình:
- Phu nhân nói là có nội gian ư?
Vương phu nhân trầm giọng:
- Ngươi không nhận thấy à?
Tử Quyên kinh hãi nói:
- Tiện tỳ làm sao nhận ra được? Phu nhân đã biết sao không bắt lấy hắn?
Vương phu nhân gằn giọng nói:
- Dĩ nhiên là ta không dung tha, song có điều chưa cần ra tay vội, bởi ta còn muốn xem chúng sẽ giở trò gì nữa.
Khi Vương Lập Văn thức dậy thì trời đã sáng tỏ, còn đang ngái ngủ thì hắn bỗng nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân nhẹ, hắn vội khoác chiếc áo vào rồi nhảy thoắt đến mở toang cửa ra, hét to:
- Kẻ nào rình mò đó?
Một tên tiểu đồng mặt mày thanh tú xuất hiện, tay cầm một chậu nước rửa mặt, cung kính nghiêng mình nói:
- Công tử ngủ ngon chứ? Tiểu nhân là Minh Cầm trước dọn dẹp sảnh đường, nay được sai phái hầu hạ công tử để thay thế cho Minh Kha đã mất tích lúc theo hầu công tử trên thuyền.
Vương Lập Văn thở phào một hơi, gật đầu nói:
- Rất tốt.
Minh Cầm mang nước rửa mặt vào phòng xong rồi nói:
- Nghê phó tổng giáo luyện đã đến hai lần nhưng do công tử còn đang ngủ nên đành phải trở về, không dám kinh động đến công tử.
Vừa rửa mặt Vương Lập Văn vừa hỏi:
- Còn Kim tổng giáo luyện thì sao? Y đã đến chưa?
Minh Cầm thoáng giật mình, nhìn Vương Lập Văn với ánh mặt nghi hoặc nói:
- Kim tổng giáo luyện đã mất tích cùng một lượt với công tử, đến giờ vẫn chưa thấy trở về.
Vương Lập Văn làm ra vẻ kinh dị lẩm bẩm:
- Tại sao y chưa về nhỉ?
Hắn nhìn Minh Cầm nói:
- Được rồi, ngươi mời Nghê phó tổng giáo luyện tới đây, ta có chuyện muốn nói với lão.
Minh Cầm dạ một tiếng đoạn xoay người bước đi ngay.
Vương Lập Văn lau mặt xong thì chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, nhìn vẻ mặt thì cho thấy hắn đang suy nghĩ một chuyện gì quan trọng lắm.
Vầng thái dương tỏa ánh sáng vàng mát xuyên qua cửa, làm cho cảnh vật trong phòng như trang nhã hẳn ra. Nhưng Vương Lập Văn không để ý đến ngoại cảnh, cứ chốc chốc hắn lại cau mày, tâm tư như đọng một điều u uẩn.
Hoán Hoa Nhật năm nay gặp phải biến cố phi thường, nào là Vọng Giang lâu bị phá hủy, lân thuyền của Vương phủ bị đắm và tùy tùng bị giết hại, thật làm cho Thành Đô tứ đại công tử phải táng đởm kinh tâm. Dù hiện tại cả bốn đều đã thoát nạn trở về, song dường như mọi chuyện không dừng lại ở đó mà mới chỉ là bước khỏi đầu của cơn bão táp.
Đi tới đi lui một hồi, Vương Lập Văn kéo ghế ngồi xuống tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng hắn chưa ngồi được lâu thì đã nghe có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào:
- Trình công tử, Nghê phó tổng giáo luyện đã tới.
Vương Lập Văn chỉ quay đầu lại chứ không nói gì. Nghê Trường Lâm bước qua tấm vàn Minh Cầm vén lên vào trong cửa, vừa nghiêng mình vừa nói:
- Công tử đã thức rồi ư? Sáng nay lão phu có đến hai lần nhưng không dám làm kinh động công tử nên đành quay đi.
Vương Lập Văn đứng lên, điểm một nụ cười nói:
- Mời ngồi, chúng ta sẽ nói chuyện một lúc.
Một tỳ nữ bưng mâm điểm tâm vào, trên mâm có một chén cháo yến sào và một cái muỗng bạc, đặt lên bàn rồi nghiêng mình cung kính nói:
- Mời công tử dùng điểm tâm.
Vương Lập Văn gật đầu, với tay lấy chiếc muỗng khuấy cháo ăn vài miếng rồi ngẩng mặt lên, thấy Nghê Trường Lâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì liền vẫy tay nói:
- Phó tổng giáo luyện cứ ngồi xuống đi, đừng quá thủ lễ mà mất đi sự thân mật.
Nghê Trường Lâm kéo ghế ngồi xuống ở góc phòng rồi nói:
- Lão phu quả là rất lấy làm xấu hổ, đềm rồi xảy ra một chuyện...
Vương Lập Văn vội hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Nghê Trường Lâm nói:
- Hai tên gian tế bị lão phu nhân bắt đã bị địch ám toán.
Vương Lập Văn biến sắc:
- Thật ư? Kẻ nào to gan đến thế?
Nghê Trường Lâm thở dài nói:
- Phu nhân đã hết sức dặn dò lão phu phải để ý trông chừng hai tên gian tế nên đích thân lão phu đêm qua đã đi tuần, còn phái hai tên thuộc hạ có khinh công giỏi nhất trong đội cà kheo canh gác vòng ngoài, có gì thì lập tức báo động, vậy mà...
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão phu tuần tra trên nóc trang viện cả đêm không thấy có gì động tĩnh, hai tên thuộc hạ vòng ngoài cũng không báo cáo chuyện gì, thế mà bọn địch vẫn có thể lẻn vào ám toán được. Theo lão phu thì... thì...
Lão ấp úng không nói gì thêm nữa.
Vương Lập Văn lấy làm lạ hỏi:
- Sao Phó tổng giáo luyện không nói tiếp?
Nghê Trường Lâm đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói:
- Lão phu nghi rằng trong trang viện có gian tế.
Vương Lập Văn giật mình, chiếc muỗng trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Hắn trố mắt nhìn Nghê Trường Lâm hỏi:
- Sao Phó tổng giáo luyện lại nói vậy? Lão đã phát hiện ra được điều gì khả nghi ư?
Nghê Trường Lâm lắc đầu nói:
- Đến giờ thì chưa có gì, nhưng trang viện có rất đông thuộc hạ, chúng ta không thể biết được họ có thật sự trung thành hay không. Tiếc là Kim tổng giáo luyện vắng mặt, nếu không thì có thể phát giác ra gian tế một cách thật dễ dàng.
Vương Lập Văn gật đầu nói:
- Ra là vậy.
Nghê Trường Lâm vuốt râu nói:
- Tuy nhiên xin công tử cứ yên tâm, vì lão phu nhân đã nói là chỉ nội trong vài ngày tới, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra gian tế và biết được hành động của bọn Hoán Hoa cung.
Vương Lập Văn giật mình nói:
- Không có đầu mối nào thì làm sao có thể quả quyết được như vậy.
Nghê Trường Lâm cười nói:
- Lúc công tử lên lân thuyền hội kiến với Hoán Hoa công chúa thì Vạn lãnh đội có phái hai tên thuộc hạ rành rẽ thủy tính lặn theo bám sát.
Vương Lập Văn biến sắc nói:
- Hai tên đó đã về ư?
Nghê Trường Lâm lắc đầu nói:
- Vậy thì chưa, nhưng chỉ nội trong vài ngày tới thì sẽ có tin tức của họ thôi.
Vương Lập Văn có vẻ bồn chồn nóng nảy, mặt thoáng biến sắc, trầm ngâm không nói gì.
Vừa lúc đó, Minh Cầm bên ngoài bỗng nói vọng vào:
- Bẩm công tử và Phó tổng giáo luyện, Tiền, Triệu, Trác ba vị công tử đã đến.
Nghê Trường Lâm vụt đứng lên nói:
- Lão phu còn nhiều việc phải làm, xin phép cáo lui.
Vương Lập Văn nói:
- Ba người đó đâu có xa lạ gì, sao Phó tổng giáo luyện không ở lại nói chuyện một chút?
Nghê Trường Lâm cười nói:
- Vì Kim tổng giáo luyện vắng mặt nên mọi việc lão phu phải đảm trách cả, thật sự là không thể lơ là chút nào. Hơn nữa lão phu nhân vừa thiết lập tại trung viện một tổng đài liên lạc nhằm đón tin tức các nơi gửi về, lão phu là trưởng đài nên không dám nấn ná lâu hơn. Nếu có gì cần sai khiến thì xin công tử cứ cho Minh Cầm đến gọi.
Lão vòng tay chào từ biệt rồi xoay mình bước đi luôn.
Nghê Trường Lâm vừa khuất dạng thì Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất cũng vừa bước vào, Vương Lập Văn đứng lên hân hoan đón tiếp.
Tiền Nhị chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi:
- Vương huynh, gia tư của ba chúng tôi gần như đã bị Nghê phó tổng giáo luyện dời về đây hết rồi, tại sao thế?
Vương Lập Văn giải thích:
- Đó là ý của gia mẫu, vì chúng ta vắng mặt trong hai hôm nên gia mẫu đã cho dọn về đây để tiện bề bảo vệ.
Triệu Tam khó chịu nói:
- Nhưng còn gia đinh của chúng tôi thì sao? Bây giờ chúng tôi về nhà thì chẳng có ma nào để sai khiến cả.
Vương Lập Văn lại nói:
- Gia đình của các bạn đều đã được phái đi tìm kiếm khắp nơi, chưa có ai về cả.
Trác Thất hạ giọng nói:
- Sự tình ra sao rồi?
Vương Lập Văn khẽ cau mày nói:
- Khó khăn nhiều lắm...
Bất chợt Minh Cầm mang trà vào, cả bốn người không ai bảo ai đều lập tức trở lại vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra.
Vương Lập Văn khoát tay nói:
- Minh Cầm ngươi lui ra đi, để mặc chúng ta.
Rồi hắn điểm một nụ cười, hướng sang ba vị bằng hữu nói:
- Ngồi đi chứ, ngồi xuống dùng trà với tôi nào.
Sau khi Minh Cầm đi ra ngoài, Vương Lập Văn lại nói tiếp:
- Gia mẫu cho mời ba vị đến để cùng nhau thương lượng cách đối phó.
Triệu Tam liếc mắt ra ngoài, nói khẽ:
- Tôi nghĩ rằng...
Y chợt bỏ lửng câu nói, vì lúc đó màn cửa khẽ rung động, một thiếu nữ áo tím bước vào, chính là Tử Quyên, tỳ nữ thân tín của Vương phu nhân.
Tử Quyên vòng tay nghiêng mình cung kính nói:
- Phu nhân cho mời các vị công tử vào hậu sảnh gặp người.
Vương Lập Văn đứng lên nói:
- Mẹ ta đã dậy rồi ư?
Tử Quyên gật đầu nói:
- Phu nhân đã thức giấc từ lúc bình minh, vì nghe Minh Cầm thông báo là có ba vị công tử đến nên sai tiểu tỳ sang mời.
Tiền Nhị cũng đứng dậy nói:
- Bá mẫu đã có lời thì chúng ta nên sang thôi.
Triệu Tam tiếp nối:
- Phải đó, ta nên sang thôi, tối hôm qua vì vội quá nên cũng không kịp thỉnh an bá mẫu.
Tử Quyên cười giục:
- Phu nhân đang chờ, tiểu tỳ xin về thông báo trước, các vị xin đi nhanh nhé.
Rồi nàng quay mình bước đi ngay, không biết là vô tình hay cố ý mà thân pháp rất linh diệu, trừ Vương Lập Văn ra còn ba công tử kia thì khi trông thấy đều giật mình thất sắc, ngây người nhìn theo.
Vương Lập Văn không dám chậm trễ, cùng ba vị công tử kia tiến vào hậu sảnh. Họ vừa đi vừa tỏ ý tiếc rằng thiếu mất Kim Nhất Phàm như là thiếu đi cánh tay phải vậy, làm cho họ không còn mạnh mẽ được nữa.
Tuy nhiên nếu để ý kỹ một chút thì thấy cả bốn đều có thái độ dè dặt rõ rệt, những câu chuyện họ nói với nhau quanh đi quẩn lại cũng không ngoài chuyện hoa thuyền bị mất tích, dường như chỉ nhằm mục đích cho bọn người làm trong nhà nghe. Bởi vì lúc đó ngày vừa bắt đầu nên sinh hoạt trong trang viện rất rộn rịp, người ăn kẻ ở trong nhà đều đang làm phận sự của mình, từ trong ra ngoài đâu đâu cũng thấy có người cả.
Cả bốn đi không bao lâu thì đã vào trong hậu sảnh, đến tịnh thất của Vương phu nhân. Hai tỳ nữ áo xanh đang đứng trực ngoài cổng thấy bốn người đến thì liền nghiêng mình vái chào, rồi hướng vào tịnh thất cao giọng nói:
- Trình phu nhân, bốn vị công tử đã đến.
Từ bên trong, Vương phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Bảo tất cả vào đây đi.
Hai tỳ nữ lập tức mở cửa, bọn Vương Lập Văn cùng nhau bước vào.
Vương phu nhân đang ngồi trên chiếc cẩm đôn, gương mặt trầm trầm nghiêm lạnh, đứng sau lưng bà là tỳ nữ áo tím Tử Quyên.
Trông thần thái của Vương phu nhân thì Vương Lập Văn bất giác giật mình, tâm tư rộn lên muôn vạn điều lo nghĩ. Tuy nhiên hắn cũng biết đây không phải là lúc tìm hiểu tình hình nên vội bước tới cung kính chào:
- Mẹ! Tiền huynh, Triệu huynh và Trác huynh họ đều đã tới thỉnh an mẹ đây.
Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất đồng bước tới, cúi đầu toan nói gì đó, nhưng Vương phu nhân đã lạnh lùng nói:
- Trong con mắt của các ngươi thì chắc ta không còn là sư phó dạy dỗ các ngươi rồi phải không, nên chỉ một cái cúi đầu là đủ rồi chứ gì?
Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất nghe vậy thì vội vã quỳ cả xuống, Vương Lập Văn cũng quỳ theo. Vương phu nhân gằn giọng nói:
- Một tay ta đào tạo các ngươi, bây giờ thành tài nên coi thường ta rồi chứ gì?
Bà dừng lại một chút rồi nói:
- Chắc các ngươi chưa quên mục đích của chúng ta khi đến Thành Đô chứ?
Tiền Nhị vội nói:
- Chúng đệ tử không dám quên.
Vương phu nhân cười nhạt nói:
- Vậy sao lúc phát hiện ra hành tung của Hoán Hoa cung lại không phóng hỏa pháo lưu tinh báo hiệu? Các ngươi tự cho rằng võ công đã cao cường nên thừa sức đối phó chứ gì?
Triệu Tam phân trần:
- Lúc gặp lân thuyền thì Hoán Hoa công chúa chưa xuất hiện, chúng đệ tử sợ rằng nếu phóng hỏa pháo lưu tinh thì sẽ bứt mây động rừng nên mới tạm thời không phóng, xin sư phó tha tội.
Vương phu nhân gằn giọng nói:
- Vậy sao đã lên thuyền lạ mà không đề phòng, lại ăn uống đến say khướt mê man rồi để cho người ta muốn làm sao cũng mặc? Ta nghĩ thanh danh Táng Hoa môn từ đây sẽ không còn được trọng vọng nữa rồi.
Táng Hoa môn là một cái tên rất lạ trên giang hồ, không ai biết là môn phái nào cả, vậy sao Vương phu nhân lại nói thế?
Vương phu nhân mắng như vậy thì không những chỉ có Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất, mà ngay cả Vương Lập Văn cũng bị gom vào trong đó. Cả bốn người cúi gằm mặt chịu mắng, không dám hó hé một câu.
Vương phu nhân lại tiếp tục:
- Đêm qua đã về đến đây rồi thì tại sao không cho ta hay mà lại ai về nhà nấy ngủ kỹ? Như vậy thì rõ ràng là không xem ta ra gì, vậy còn đến gặp ta làm chi?