Hắn trông thấy phụ nhân áo xanh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mà Lục Môi Bà vừa rời khỏi, nụ cười vẫn ngạo nghễ trên môi.
Nụ cười của phụ nhân áo xanh trông cực kỳ quái dị, đáng kinh khiếp vô cùng.
Trương Tài Bửu hoảng quá, phải tựa lưng vào vách cho khỏi ngã lăn ra đất, hắn rú lên:
- Còn! Còn! Ma đang ngồi trên ghế của má nuôi đó.
Lục Môi Bà quắc mắt nhìn ra sau về phía chiếc ghế của mình thì vẫn không thấy ai, lão bà tức quá hét lên:
- Con ma đó là nam hay nữ?
Trương Tài Bửu líu lưỡi:
- Nữ! Nữ! Con ma đó mặc áo xanh! Trời ơi, ma đánh tôi rồi má nuôi ơi, nó tát vào mặt tôi rồi.
Hắn đưa tay lên bưng một bên má, thụt lùi lại phía sau, rồi bỗng ngã lăn ra đất hôn mê luôn.
Lục Môi Bà có nhìn thấy gì đâu? Song nhìn một bên má của Trương Tài Bửu ửng đỏ sưng lên thì bà bắt buộc phải tin rằng có sự lạ, chẳng lẽ thật sự có ma?
Bỗng bà cảm giác lạnh phía sau gáy nên vội quay phắt người lại. Lần này thì bà đã thấy ma thật sự, con ma đó đang đứng đối diện với bà, tóc có hai màu, thân hình gầy ốm, mặc áo màu xanh.
Con ma đó là một phụ nhân, nó nhìn bà cười một nụ cười khủng khiếp.
Mặc dù có võ công khá cao nhưng Lục Môi Bà cũng sợ đến tái mặt. Không biết rõ áp lực nào đã khiến bà phải lùi lại từ từ, rồi bà chợt sùi bọt mép, cũng giống như Trương Tài Bửu, ngã lăn ra đất hôn mê luôn.
Con ma áo xanh vẫn giữ nụ cười khủng bố đó, từ từ quay sang phía Trương A Lục và Cao Xung đang nằm trên mặt đất, phẩy tay mấy cái rồi nói:
- Đứng dậy đi.
Con ma đã mở miệng nói chuyện thì chắc chắn không phải là ma thật sự, mà đã không phải ma thì tất nhiên là người rồi. Đó chính là Vương phu nhân, mấy cái phất tay vừa rồi chính là để giải huyệt cho Cao, Trương hai người.
Cao Xung và Trương A Lục đứng lên, vòng tay nói:
- Thuộc hạ bất tài, cũng may là phu nhân đến kịp lúc nên...
Vương phu nhân khoát tay nói:
- Giờ không phải lúc nói nhiều. Hai ngươi lập tức mang hai tên này về phủ, ta có chuyện cần hỏi chúng.
Câu nói còn chưa dứt thì bà đã lướt đi nhanh như chớp. Cao, Trương hai người nhìn theo, lắc đầu thè lưỡi:
- Chủ nhân quả là có võ công cao tuyệt, trên đời này chắc không có ai là địch thủ của người nữa rồi.
Hai người không dám chậm trễ, vội vác Trương Tài Bửu và Lục Môi Bà chạy về Vương phủ.
Vương phu nhân về đến cổng Vương phủ thì đã thấy Tử Quyên đứng đợi bên ngoài, vẻ hân hoan hiện rõ trên mặt. Nàng hấp tấp báo cáo:
- Phu nhân, thiếu chủ đã thoát hiểm trở về.
Vương phu nhân giật mình nói:
- Bọn Lập Văn về rồi ư? Nó đâu?
Tử Quyên đáp:
- Thiếu chủ vừa về đã đến bái kiến nhưng phu nhân không có mặt, vì vậy đã trở về phòng mình.
Vương phu nhân lại hỏi:
- Chỉ có mình Lập Văn về hay là tất cả cùng về?
Tử Quyên cười tươi:
- Đủ cả bốn vị công tử, ba vị công tử kia đã ai về nhà nấy rồi.
Vương phu nhân cau mày nói:
- Lập Văn nó có nói gì không?
Tử Quyên lắc đầu:
- Dạ không! Tiểu tỳ nhận thấy thiếu chủ hơi ốm một chút, lại có vẻ uể oải, dường như đã bị nhiễm phong sương. Vả lại phu nhân không có mặt thì thiếu chủ nói với ai đây?
Vương phu nhân hừ một tiếng:
- Nghê phó giáo luyện đâu?
Tử Quyên đáp nhanh:
- Ở tại tiền viện.
Vương phu nhân hình như muốn nói gì đó, song không hiểu nghĩ sao mà bà lại thôi. Bà trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đi gọi Lập Văn tới đây cho ta.
Tử Quyên vâng lệnh đi ngay.
Còn lại một mình, Vương phu nhân nhìn đăm đăm xuống đất, nghĩ ngợi miên man, bà lẩm bẩm:
- Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là cùng một cách thức như vậy...
Bên ngoài nghe tiếng Vương Lập Văn:
- Mẹ! Mẹ! Con đã về đây.
Âm thanh có phần khàn khàn giống như giọng của những người thức trắng mấy đêm liền để uống rượu, hắn nhìn ốm hơn lúc trước một chút.
Vương phu nhân cất giọng từ hòa nói:
- Ta không phải mẹ con, mà là cô mẫu.
Vương Lập Văn thoáng giật mình, thay vì một lời thăm hỏi thì Vương phu nhân lại chỉnh hắn trong lối xưng hô, thật là lạ thường.
Vương phu nhân tiếp lời:
- Từ nhỏ ta đã nuôi dưỡng con, xem con như con đẻ nên con gọi bằng mẹ quen miệng cũng không trách được.
Vương Lập Văn thở dài nói:
- Con biết...
Vương phu nhân nghiêm giọng trách:
- Tại sao con không nghe lời ta, hiệp bè hiệp đảng tổ chức cái lễ Hoán Hoa Nhật gì gì đó để làm gì? Hèn gì mà gặp tai nạn.
Giọng bà trở lại hiền hòa:
- Con bị đắm thuyền hai ngày nay làm cho ta lo sợ biết bao, mất ăn mất ngủ khổ sở lắm.
Vương Lập Văn nói:
- Du thuyền của bọn con gặp lân thuyền rồi sau đó đưa đến một chiếc thuyền lớn khác gọi là Hoán Hoa cung, để gặp Hoán Hoa công chúa.
Vương phu nhân chớp mắt, thầm nghĩ:
- “Quả nhiên con tiện tỳ lại tái xuất giang hồ”.
Nhưng bà không lộ một chút cảm nghĩ nào, ôn tồn hỏi tiếp:
- Hoán Hoa công chúa và Hoán Hoa cung ư?
Vương Lập Văn gật đầu nói:
- Đại khái chúng xưng là vậy đó mẹ à.
Rồi hắn kể lại mọi chuyện cho Vương phu nhân nghe.
Vương phu nhân hỏi tiếp:
- Rồi con thoát hiểm thế nào?
Vương Lập Văn đáp:
- Đến trưa hôm sau con mới tỉnh rượu và nhận ra mình đang ở trong một khách sạn ở một huyện xa.
Vương phu nhân gật đầu:
- Còn mọi người thì sao? Kim tổng giáo luyện thế nào?
Vương Lập Văn nói:
- Con chưa biết Kim huynh hiện giờ ra sao. Còn về phần ba vị công tử kia thì do lúc đó mọi người đều quá mệt mỏi, vả lại về đến đây thì cũng đã khuya rồi nên con đã đề nghị họ ai về nhà nấy trước.
Vương phu nhân mỉm cười hỏi tiếp:
- Còn gã họ Bạch và Tường Vân cô nương thế nào?
Vương Lập Văn lắc đầu nói:
- Con cũng không biết họ ra sao, khi tỉnh lại thì chỉ có bốn người bọn con ở đó.
Vương phu nhân trầm ngâm nói:
- Hoán Hoa yêu nữ dám công nhiên gây sự với bọn ta thì ắt phải có một chủ trương đối đầu rõ rệt, con phải hết sức đề phòng nhé.
Vương Lập Văn giật mình nói:
- Mẹ biết lai lịch nàng ư?
Vương phu nhân cười lạnh:
- Chúng có làm trò quỷ ma gì thì cũng không qua được mắt ta đâu. Đêm nay ta đã bắt được hai tên tay sai của chúng.
Vương Lập Văn thoáng biến sắc:
- Hai tên tay sai ư?
Vương phu nhân hướng sang Tử Quyên nói:
- Ngươi ra ngoài kêu Cao lãnh đội và Nghê phó tổng giáo luyện đưa hai tên gian tế vào đây để ta tra hỏi.
Tử Quyên vâng lệnh lui ra, không bao lâu sau Cao, Nghê hai người đã đưa Trương Tài Bửu và Lục Môi Bà vào.
Vương phu nhân nhìn Vương Lập Văn nói:
- Con hỏi tên chúng thử xem.
Vương Lập Văn vâng lời bước tới, nhìn Lục Môi Bà quát hỏi:
- Ngươi tên họ là gì, nói mau?
Lục Môi Bà nhìn Vương Lập Văn chằm chằm không nói gì.
Vương phu nhân quay mặt nhìn sang Nghê Trường Lâm mấp máy môi như là đang dùng “Truyền âm nhập mật” nói gì đó. Chỉ thấy Nghê Trường Lâm thoáng biến sắc, rồi lập tức cùng với Cao Xung lui ra bên ngoài.
Vương phu nhân lạnh lùng nói:
- Tử Quyên, mau hạ độc thủ.
Tử Quyên bước đến Lục Môi Bà trầm giọng nói:
- Trước mặt phu nhân mà ngươi còn ngoan cố như vậy thì đừng trách ta cho ngươi nếm mùi thủ pháp “Triệt Mạch Trừu Căn” cho biết.
Nàng vung tay ra điểm nhanh vào hai huyệt đạo trên người Lục Môi Bà.
Lục Môi Bà rú lên như heo bị chọc tiết, tay chân co rúm lại, thân hình cuộn tròn run run co giật. Mồ hôi trên trán lão bà đổ xuống từng hạt như hạt đậu, miệng cố gắng rên la rất khó khăn, đủ thấy sự đau đớn vô cùng tận.
Trương Tài Bửu ngồi bên cạnh mặt xám ngắt, cúi gằm đầu xuống không dám nhìn sang.
Đôi mắt của Lục Môi Bà đỏ ngầu, nhìn sang Tử Quyên phều phào nói:
- Tôi... tôi... nói... nói.
Vương phu nhân phẩy tay nói:
- Giải huyệt cho mụ ta.
Tử Quyên lập tức giải huyệt cho Lục Môi Bà. Lão bà ngồi dậy, không còn ngoan cố nổi nữa, nói ngay:
- Già... già tên là Lục Thất Nương.
Vương phu nhân cười lạnh:
- Thì ra ngươi là Độc Yết Lục Thất Nương, một thời hoành hành vùng Giang Bắc. Mau nói xem ngươi đã vào Hoán Hoa cung được bao lâu rồi?
Lục Môi Bà lắc đầu nói:
- Già không thật sự gia nhập Hoán Hoa cung, mà cũng không biết nó là cái gì nữa. Tất cả những gì già làm đều là bị cưỡng ép mà thôi.
Vương phu nhân lạnh lùng nói:
- Ai cưỡng ép ngươi?
Lục Môi Bà thở dài nói:
- Già cũng không biết nữa.
Vương phu nhân hừ lạnh nói:
- Ngươi nói dễ nghe thật nhỉ. Tử Quyên, mau...
Lục Môi Bà vội lết đến trước mắt Vương phu nhân, dập đầu nói:
- Tất cả đều là sự thật, mỗi khi cần già làm chuyện gì thì có kẻ mang tín hiệu hoa giấy màu xanh truyền đến cho già. Già phải nhất nhất làm theo những chỉ thị trong đó.
Vương phu nhân nhìn Lục Môi Bà nói:
- Ngươi đến Thành Đô có nhiệm vụ gì? Đã được bao lâu rồi?
Lục Môi Bà nói:
- Già cải trang thành một bà mối để điều tra những thế gia ở Thành Đô đã gần hai năm nay rồi.
Vương phu nhân cười nhạt nói:
- Vậy ngươi đã điều tra tứ đại thế gia rồi phải không?
Lục Môi Bà cúi đầu nói:
- Đúng vậy.
Vương phu nhân lại nói:
- Tường Vân đến Nghinh Xuân phường là do ngươi giới thiệu phải không?
Lục Môi Bà gật đầu nói:
- Tường Vân cô nương mang một tờ hoa giấy màu xanh đến nên già phải nhất nhất làm theo chỉ thị trong đó, còn thật sự lai lịch của cô ta thì già không rõ.
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có thể y thị là do Hoán Hoa cung phái đến.
Vương Lập Văn vâng một tiếng vu vơ, lơ đãng, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể vâng nhanh như thế.
Vương phu nhân vẫy tay nói:
- Tử Quyên! Đưa chúng ra ngoài, cắt cử người canh giữ cho cẩn thận.
Tử Quyên lập tức quay người áp giải Lục Môi Bà và Trương Tài Bửu ra ngoài.
Vương phu nhân thở dài nói:
- Lập Văn, con nghe nói hết rồi chứ? Hoán Hoa cung đã cho người theo dõi chúng ta từ rất lâu rồi đấy.
Vương Lập Văn cau mày nói:
- Thật ra Hoán Hoa cung là bọn người nào? Tại sao lại cố ý đối đầu với chúng ta như vậy?
Vương phu nhân cười nhạt nói:
- Chúng muốn bành trướng thế lực tại Thành Đô nên trước tiên là phải loại trừ các thế gia trước đã.
Vương Lập Văn lại nói:
- Vậy tại sao lại thả con ra?
Vương phu nhân gằn giọng nói:
- Chẳng qua chúng muốn thị oai, cảnh cáo mình, nếu mình sợ thì sẽ phải để yên cho chúng hoành hành, hoặc là làm tay sai cho chúng. Như vậy thì có lợi hơn nhiều so với giết chết con. Khi nào chúng ta chống đối thì chúng sẽ thẳng tay đối phó.
Bà dịu giọng nói tiếp:
- Đêm đã khuya rồi, con đi ngủ đi, sáng mai kêu bọn Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất đến đây gặp ta vào buổi cơm trưa.
Vương Lập Văn nghiêng mình nói:
- Xin vâng lời mẹ.
Hắn bước ra ngoài, Vương phu nhân nhìn theo, nở một nụ cười bí hiểm sau đó đứng lên bước vào trong tịnh thất.
Một lúc sau bỗng có tiếng chân người vọng đến, hướng thẳng về phía tịnh thất của Vương phu nhân. Có tiếng Tử Quyên nói:
- Phu nhân, có việc xảy ra.
Vương phu nhân trầm giọng nói:
- Chuyện gì?
Tử Quyên thở hổn hển nói:
- Xuân Vũ, người đảm nhận phiên gác canh chừng Lục Môi Bà và Trương Tài Bửu, vừa báo cáo...
Vương phu nhân cười nhạt nói:
- Có phải hai người đó bị giết rồi phải không?
Tử Quyên sửng sốt:
- Phu nhân biết rồi ư?