Hắc Thánh Thần Tiêu

Hồi 116

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:

- “Nàng chẳng có lý do gì bịa chuyện dọa ta đâu, nếu bọn Hoa nữ hạ thủ đoạn, thì người trong hai chiếc thuyền khó tránh được cái họa diệt vong! Ám khí dù tránh được, nhưng hai thuyền phát hỏa lên rồi, còn làm sao chịu đựng nổi?”

Thấy chàng trầm lặng, Tử Vi đàn chủ hỏi:

- Trại Gia Cát có ở trên thuyền chăng?

Biết không có cách nào ẩn giấu, chàng gật đầu.

Tử Vi đàn chủ lại hỏi:

- Chắc cũng có luôn sáu tên tù phạm bị giam cầm tại Phân cung Vu Sơn nữa chứ?

Chàng không thể công nhiên nhìn nhận là có biết mặt mấy người đó, nên hàm hồ đáp:

- Chừng như có, song tại hạ chẳng biết mặt một ai, nên không dám quả quyết lắm.

Tử Vi đàn chủ cười lạnh:

- Việc đó rất bí mật, tự nhiên Trại Gia Cát chẳng khi nào tiết lộ với ngươi.

Rồi nàng hỏi:

- Có Tiết Đạo Lăng trên thuyền chăng?

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ, rất có thể nghĩa phụ đang ở trên thuyền, nhưng lại là chiếc thuyền khác. Nhưng chàng lắc đầu:

- Tại hạ chẳng thấy Tiết thần y.

Tử Vi đàn chủ cười nhẹ:

- Trại Gia Cát chẳng cho ngươi biết đó thôi! Theo ta hiểu thì tất cả tội đồ bị giam cầm tại Phân cung hiện tại có mặt đầy đủ trên thuyền.

Bỗng nàng hỏi:

- Thiết Cô Bà có cho ta biết, tại Phân cung có một người giả mạo Hàn Khuê, dùng Trúc tiêu điểm trúng bà bị thương nặng, người đó chắc là ngươi, ta muốn hiểu ngươi làm cách nào từ Bách Hoa cốc lại đến tận Vu Sơn? Ngươi đến đây để làm gì?

Bạch Thiếu Huy thản nhiên đáp:

- Ngẫu nhiên cùng người nghĩa đệ trên con đường xuôi ngược giang hồ mà đến, chứ chẳng có mục đích gì cả. Vả lại tại hạ nào biết nơi đó có một Phân cung của Hoán Hoa cung?

Chàng trầm ngâm một chút, rồi tiếp:

- Nói rằng không mục đích, thì không đúng lắm. Tại hạ đến đó để cứu một vị cô nương.

Tử Vi đàn chủ trố mắt:

- Cô nương? Ai thế?

Bạch Thiếu Huy không dấu:

- Dọc đường, tại hạ và nghĩa đệ trông thấy Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê giết mẹ của vị cô nương đó, rồi cướp nàng mang đi luôn, vì phẫn hận trước hành động tàn bạo của Hàn Khuê, tại hạ theo dõi đến Vu Sơn...

Tử Vi đàn chủ thở ra, hừ lạnh một tiếng:

- Ta biết từ lâu, Hàn Khuê chẳng phải là con người tốt!

Rồi nàng điểm nhẹ một nụ cười:

- Trại Gia Cát sai ngươi lên bờ, xem cho biết hư thực, lão ấy có ý muốn ngươi chịu chết thay cho lão! Nhưng lão có ngờ đâu từ cái chết, ngươi lại được sống!

Bạch Thiếu Huy hỏi gấp:

- Đàn chủ nói thế là có nghĩa gì?

Tử Vi đàn chủ thốt với giọng u buồn:

- Nếu như ngươi không lên bờ, thì làm gì ta biết được ngươi có mặt trên thuyền? Giả sử ta ra lịnh cho bọn Hoa nữ khai hỏa, có phải ngươi sẽ cùng chết với chúng chăng?

Nàng thốt câu đó, đầy cảm tình, giọng ủ buồn nhưng đượm vẻ tha thiết.

Dù sao Bạch Thiếu Huy cũng phải xúc động, nhưng chàng còn dám nói gì hơn, ngoài sự cảm kích hảo ý của nàng?

Chàng nghĩ, hiện tại chàng đã lên bờ rồi rất có thể nàng sẽ hạ lịnh hủy diệt hai chiếc thuyền đó.

Chàng chưa kịp hỏi gì, Tử Vi đàn chủ gấp giọng giục:

- Theo ta mau, vào trong này ẩn nấp!

Đột nhiên, nàng với tay lấy một ống trúc đặt gần đó, đưa lên miệng thổi ba tiếng.

Tiếng ống trúc vừa vang lên, từ hai bên vách đá có vô số bóng người dao động, những bóng đó dần dần khép chặt vòng vây quanh hai chiếc thuyền.

Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn thoáng qua, phỏng đếm có trên trăm người vận áo tía, tay cầm hỏa tiễn, hỏa dược, cùng các loại ám khí.

Chàng khẩn trương ra mặt, hét lên:

- Đàn chủ khoan ra lịnh!

Tử Vi đàn chủ giục:

- Mau ẩn nấp phía sau ta đây!

Bạch Thiếu Huy trầm giọng:

- Đàn chủ không thể ra lịnh tấn công!

Tử Vi đàn chủ giật mình:

- Tại sao?

Dĩ nhiên, Bạch Thiếu Huy không thể nại lý do sự có mặt của các vị Chưởng môn, cũng như chàng không thể viện cớ rất có thể nghĩa phụ chàng ở trên thuyền mà yêu cầu Đàn chủ ngưng ra lịnh, bắt buộc chàng phải nêu Phạm Thù, chàng hấp tấp thốt:

- Trên thuyền còn có người nghĩa đệ của tại hạ, tình đồng sanh tử, không thể để hắn chết được...

Tử Vi đàn chủ nhìn chàng trừng trừng:

- Nghĩa đệ ngươi là ai?

Bạch Thiếu Huy đáp:

- Họ Phạm, tên Thù!

Tử Vi đàn chủ kinh ngạc:

- Có phải hắn là người mà sư phó sai ngươi hạ sơn tìm đó chăng?

Bạch Thiếu Huy gật đầu:

- Phải! Chính hắn!

Tử Vi đàn chủ trố mắt.

Bạch Thiếu Huy nghe giọng lạ của nàng, ngẩng mặt lên hỏi lại:

- Kết nghĩa với hắn, là việc không nên làm chăng?

Tử Vi đàn chủ nghiêm giọng:

- Ngươi không hay là gần đây, sư phó có ra hiểu dụ cho tất cả thuộc hạ, phải tìm bắt cho được, áp giải về Cung à?

Bạch Thiếu Huy sửng sốt:

- Tại sao lại có hiểu dụ đó?

Tử Vi đàn chủ đáp:

- Thoạt đầu ta cũng chẳng hiểu lý do, nhưng sau đó nghe Long Cô Bà nói lại, mới biết Phạm Thù là tay tử đối đầu của Phu nhân! Hay đúng ra, hắn là con ruột của kẻ tử thù ngày trước của phu nhân!

Bạch Thiếu Huy mỉm cười:

- Rồi Đàn chủ định bắt người nghĩa đệ của tại hạ đưa về cung?

Đàn chủ lắc đầu:

- Ta có thể lờ đi việc bắt Phạm Thù, bởi lần này xuất ngoại, ta chỉ vâng lời theo dõi bọn Nam Bắc bang thôi. Theo dõi để bắt lại bọn tù phạm vượt ngục, công tác này chẳng liên quan đến trường hợp của Phạm Thù.

Bạch Thiếu Huy gằn giọng:

- Nhưng Đàn chủ sắp sửa ra lịnh cho bọn Hoa nữ tấn công?

Tử Vi đàn chủ buông gọn:

- Tấn công là việc nhất định phải làm, không thể bỏ qua được. Vậy ngươi cứ gọi nghĩa đệ ngươi lên bờ với ngươi đi!

Bạch Thiếu Huy trầm giọng:

- Đàn chủ có thể nương tình tại hạ một chút chăng?

Tử Vi đàn chủ mỉm cười:

- Ta đã nói rồi, ta sẽ lờ đi việc của nghĩa đệ ngươi, ngươi không tin ta sao?

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Chẳng phải việc đó đâu!

Đàn chủ thấp giọng, hỏi gấp:

- Chứ còn việc gì nữa?

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:

- “Xem ra nàng có ý nể ta đấy!”

Chàng dặng hắng mấy tiếng, đoạn thốt:

- Tại hạ định yêu cầu Đàn chủ bỏ qua vụ tấn công hai chiếc thuyền này!

Tử Vi đàn chủ sững sờ, một lúc lâu, mới hỏi:

- Ngươi muốn ta tha cho chúng?

Bạch Thiếu Huy chỉnh sắc mặt:

- Phải! Bởi vì sự việc hôm nay, có liên quan rất lớn với cục diện võ lâm...

Tử Vi đàn chủ cười khổ:

- Ta tha cho họ, ai tha cho ta? Ta không bắt được họ, ta sẽ nói gì với sư phó? Huống chi, bọn Hoa nữ kia chẳng phải là những kẻ thuộc hạ trực quyền của ta, nếu chúng về Cung, báo cáo lại với phu nhân, thì ta còn gì tánh mạng?

Bạch Thiếu Huy nghiêm giọng:

- Cô nương thừa hiểu, chánh khác với tà, mà đạo thì trường tồn, ma thì tiêu diệt, kẻ nào làm quấy, sớm muộn gì cũng phải đền tội. Cô nương có phẩm cách như vậy, sao cứ mãi khuất mình trong chỗ tối, để lây họa diệt vong với chúng?

Tử Vi đàn chủ rung rung người, thấp giọng chận lại:

- Đừng nói nữa! Ngươi phải biết, buông lời xúc phạm đến phu nhân, dù cho ngươi có trốn tận ven trời, góc biển, ngươi cũng không thoát chết!

Bạch Thiếu Huy lạnh lùng:

- Vậy là cô nương chẳng chịu phóng thích hai con thuyền?

Tử Vi đàn chủ buông giọng oán hờn:

- Ngươi đừng bức bách ta!

Bạch Thiếu Huy đột nhiên lấy chiếc Bách Hoa phù lịnh ra cầm tay, trú mắt nhìn Đàn chủ:

- Cô nương biết rõ là thấy phù lịnh như thấy phu nhân chứ?

Tử Vi đàn chủ giục:

- Cất đi! Cất mau đi!

Bạch Thiếu Huy hỏi:

- Tại sao?

Tử Vi đàn chủ thốt gấp:

- Ngươi giả dạng Hàn Khuê, đánh bại Thiết Cô Bà, gây trọng thương cho bà ta, dù ngươi không hiện lộ chân diện mạo song người ta nghi ngờ rất nhiều, nếu ngươi còn xuất chiếu phù lịnh, tức là ngươi thừa nhận những hành động đó!

Bạch Thiếu Huy hừ một tiếng:

- Thừa nhận như thế nào được?

Tử Vi đàn chủ đáp:

- Dùng phù lịnh, xin phóng thích bọn Nam Bắc bang và các tù phạm, là có ý tứ gì? Mà việc hôm nay là do những biến cố tại Phân cung Vu Sơn mà ra. Tại đó, ngươi đã tự tung tự tác, sát hại bao nhiêu người? Tự ngươi cũng hiểu cần gì ta phải giải thích? Giả sử phu nhân hỏi, tại sao ta phóng thích bọn chúng, tự nhiên ta phải khai là vì ngươi dùng phù lịnh can thiệp, ta nào dám nói khác hơn?

Nàng trầm giọng, tiếp:

- Đừng khinh thường trong mỗi xuất chiếu, hãy dành lại lúc nguy cấp tối hậu mà dùng, may ra mới có thể thoát nạn.

Bạch Thiếu Huy đã hiểu, nhưng cố nài:

- Nhưng cô nương cũng nên nể tình cho tại hạ lần này...

Tử Vi đàn chủ thở dài, một lúc lâu, thốt:

- Ta tha thì được rồi, nhưng phía hậu, còn nhiều đoàn quân truy nã khác...

Bạch Thiếu Huy mừng rỡ, đáp:

- Miễn cô nương phóng quá lần này thôi, còn việc khác, đến đâu hay đến đó!

Tử Vi đàn chủ thở dài lượt nữa, đoạn buông gọn:

- Được!

Rồi nàng bảo:

- Ngươi đưa cao phù lịnh lên, rồi dõng dạc truyền lịnh đi!

Bạch Thiếu Huy đưa chiếc Bách Hoa lịnh lên cao, cho bọn Hoa nữ trông thấy, đoạn hô lớn:

- Bổn sứ giả vâng lệnh phu nhân, truyền Tử Vi đàn chủ triệt thoái!

Tử Vi đàn chủ nghiêng mình, vòng tay:

- Tệ chức tuân lịnh!

Nàng rút trong tay áo ra một lá cờ tam giác màu tía, đưa cao lên, phất mấy lượt.

Đoàn người bao quanh hai chiếc thuyền từ từ rút lui vào các hóc đá.

Cất lá lịnh kỳ xong, Tử Vi đàn chủ nhìn Bạch Thiếu Huy, nhẹ giọng thốt:

- Tiền đồ bảo trọng! Ta đi đây!

Khẽ nhún chân, nàng vọt đi, thoáng mắt đã khuất dạng.

Nàng vút đi, có nhiều bóng người vút theo. Bọn Hoa nữ cũng rút lui.

Bạch Thiếu Huy đứng nhìn theo bóng nàng khuất dần, lòng man mác buồn...

Dưới thuyền, Phạm Thù trông thấy bọn người trong Bách Hoa cốc kéo đi hết, hết sức khâm phục đại ca, chẳng rõ chàng nói gì khéo mà chúng bỏ dở cuộc tập kích.

Hắn mở cửa thuyền, ra mũi, nhảy vọt lên bờ, đáp xuống cạnh Bạch Thiếu Huy, cười nhẹ, hỏi:

- Đại ca thuyết phục chúng làm sao?

Bạch Thiếu Huy mỉm cười:

- Nào có gì nhiều, bất quá nhờ chiếc Bách Hoa phù lịnh dọa Đàn chủ thôi!

Phạm Thù ạ lên một tiếng:

- Thì ra lão Trại Gia Cát biết đại ca có chiếc phù lịnh? Lão lợi dụng vật đó, chứ nào có định mưu thiết kế gì?

Rồi hắn hỏi:

- Mà làm sao đại ca lại có vật đó được?

Bạch Thiếu Huy đáp:

- Chuyện dài dòng lắm, thư thả rồi, ngu huynh sẽ thuật cho Phạm đệ hiểu.

Cả hai nhảy vụt xuống thuyền. Hương Hương nghinh đón:

- Có việc gì nguy hại cho đại ca chăng?

Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười, lắc đầu:

- Chẳng có chi cả.

Khi họ vào thuyền xong, Phạm Thù lại hỏi:

- Còn bức cẩm nang thứ hai? Bao giờ mới mở ra?

Bạch Thiếu Huy lấy ra, xem ngoài phong bì, có mấy chữ:

“Mừng cho lão đệ chỉ cười nói suông mà thoái địch được. Chờ đến giờ Tý, hãy mở bức cẩm nang này!”

Bạch Thiếu Huy hết sức khâm phục tài liệu việc của Trại Gia Cát.

Nhưng, Phạm Thù cứ khinh thường:

- Tiểu đệ nhận ra, chưa hẳn lão là con người đáng phục. Bất quá lão biết được đại ca có chiếc phù lịnh thôi!

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Phạm đệ có thành kiến với Quân sư rồi đó. Vả lại, địch sẽ chận đón chúng ta ít nhất cũng hai lượt sau, nhất định là chúng ta chẳng thể dùng đến Bách Hoa lịnh rồi! Như vậy, còn gì rõ rệt hơn cho chúng ta thấy cái tài của Quân sư?

Phạm Thù trố mắt:

- Tại sao không còn dùng được phù lịnh nữa?

Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:

- Vì Đàn chủ đã trông thấy phù lịnh, lúc trở về Cung sẽ báo cáo với phu nhân, và phu nhân sẽ ra lịnh cho thuộc hạ đừng tuân theo phù lịnh của ta!