Hắc Thánh Thần Tiêu

Hồi 115

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Người chết rồi, sống lại sao được mà cô nương cho là lịnh nghiêm?

Hương Hương trố mắt:

- Vậy là ai?

Phạm Thù mau miệng đáp:

- Là một tên hung ác, cướp cô nương mang đi ngay trong đêm đó!

Bạch Thiếu Huy sợ hắn hấp tấp hơn, tiết lộ cái chết của mẹ nàng sớm hơn lúc cần nói, có thể nói mà nàng đủ sức chịu đựng được hung tin, vội thốt:

- Phải, hắn là Ngọc Phiến Lang Quân, họ Hàn tên Khuê, hắn là bạn đồng môn mới lịnh tôn...

Hương Hương dựng cao đôi mày, trầm tư một lúc:

- Hàn Khuê? Chừng ta có nghe cái tên đó! À! Phải rồi! Ta nằm mộng thật mà! Chừng như chừng như...

Mặt nàng thoáng bừng đỏ, nàng còn muốn nói thêm, nhưng nói chẳng nên lời.

Bạch Thiếu Huy mỉm cười:

- Trong giấc mộng đó, Hàn Khuê là đại ca của cô nương phải chăng?

Hương Hương cơ hồ nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn Bạch Thiếu Huy, hỏi:

- Tại sao người biết?

Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:

- Vì đó là sự thật, nên tại hạ biết rõ!

Hương Hương hỏi gấp:

- Sự thật như thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem?

Bạch Thiếu Huy gật đầu:

- Cô nương cứ bình tĩnh đi, tự nhiên tại ha sẽ nói cho cô nương rõ.

Chàng dừng lại một chút rồi từ từ thốt:

- Nhân vị sư phó có một quyển bí lục về các loại độc dược và mê dược mà quyển bí lục đó lại ở trong tay lịnh tôn. Ngọc Phiến Lang Quân muốn chiếm đoạt, mới tìm đến thạch thất, bất ngờ nghe lịnh đường nhắc lại sự việc ngày xưa, hắn mới giả làm quỷ, cướp đoạt cô nương mang đi...

Hương Hương trố mắt:

- Rồi mẹ ta đánh không thắng hắn à?

Bạch Thiếu Huy đáp:

- Hắn không dụng võ công, hắn chỉ dụng thuốc mê, đêm đó tất cả mọi người đều bị hắn tung phấn mê thành bất động, hắn thản nhiên mang cô nương đi, trước mắt mọi người những có ai còn khí lực ngăn chặn hắn? Khi tỉnh lại mọi người mới phát giác ra là hắn đã đi xa rồi! Không ai đoán được là hắn đi về hướng nào.

Hương Hương lại hỏi:

- Rồi sau đó?

Bạch Thiếu Huy tiếp:

- Lịnh đường cấp tốc đi tìm, anh em tại hạ cũng cấp tốc đi tìm. May mắn cho anh em tại ha, dọc đường gặp được Hạo Thiên Cẩu, cho mượn chó linh, nhờ con chó đó, nó đánh hơi đưa anh em tại hạ đến đây...

Chàng thuật sơ tình hình tại Phân cung Vu Sơn cho nàng nghe, song giấu nhẹm việc cứu nạn mấy vị Chưởng môn cũng như việc chữa trị cho nàng.

Hai việc đó, việc trước thuộc về bí mật của võ lâm, việc sau có liên quan đến danh dự nàng, nên bắt buộc chàng phải lờ đi.

Hương Hương cảm kích vô cùng, nàng đổi cách xưng hô liền:

- Như vậy hai vị không rõ mẫu thân tôi hiện giờ ở tại địa phương nào?

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Hiện tại thì không, nhưng chắc chắn có ngày anh em tại hạ sẽ gặp lại lịnh đường.

Phạm Thù thầm nghĩ:

- “Giấu nàng hôm nay, rồi ngày mai, ngày kia thì sao? Giấu mãi thế nào được? Lúc nàng biết ra, nàng sẽ trách như thế nào?”

Hương Hương buồn thảm vô cùng:

- Hai vị cứu tôi thoát khỏi tay kẻ hung dữ, điều đó là một đại hạnh cho tôi, song nhìn quanh quẩn, tôi cảm thấy bơ vơ đơn độc quá!

Nàng mơ màng tiếp nối:

- Phải chi hai vị nhận tôi làm em nuôi.

Phạm Thù cười tươi:

- Tại hạ có khác gì cô nương đâu? Lênh đênh cơ khổ suốt bao năm, may mắn gặp được đại ca, cùng nhau kết nghĩa đệ huynh sớm tối có anh, có em, cuộc đời ấm áp biết bao! Rồi bây giờ lại có thêm một người nghĩa muội, thì còn gì hân hạnh hơn chứ!

Hương Hương vừa mừng vừa thẹn:

- Phạm thiếu hiệp chấp nhận phải không?

Phạm Thù mỉm cười gật đầu:

- Kể từ hôm nay, cô nương gọi tại hạ là nhị ca, và cô nương trở thành tam muội! Hiện tại tam muội hãy bước đến ra mắt đại ca đi!

Hương Hương vâng lời bước tới một bước, cúi đầu trước Bạch Thiếu Huy:

- Xin đại ca nhận một lạy của tiểu muội!

Bạch Thiếu Huy thấy nàng long trọng quá vội đáp lễ:

- Cô nương đừng làm quá bổn phận như vậy, mình nên lấy sự thành thật đối xử với nhau tốt hơn, chứ khách sáo mà làm gì?

Phạm Thù hừ nhẹ:

- Người ta đã xưng tiểu muội, lại gọi mình là đại ca, lại cứ mãi xưng cô nương, có phải làm cho người ta ngỡ ngàng chăng?

Hương Hương thốt:

- Tiểu muội tên Hương Hương, xin đại ca và nhị ca cứ gọi Hương, hà tất phải gọi là tam muội?

Bạch Thiếu Huy chẳng thể từ chối, đành cười nhẹ, thốt:

- Ngu huynh có phản kháng đâu? Bất quá, ngu huynh chỉ muốn chúng ta đừng quá thủ lễ với nhau là được rồi.

Hương Hương chớp mắt:

- Hai vị ca ca có võ công trác tuyệt, xin vui lòng truyền dạy cho tiểu muội phòng thân!

Phạm Thù mỉm cười:

- Tự nhiên rồi. Đợi ít hôm nữa, đại ca rảnh việc rồi sẽ bắt đầu truyền dạy cho tam muội.

Hương Hương nhìn sang Bạch Thiếu Huy:

- Đại ca bằng lòng chứ?

Bạch Thiếu Huy gật đầu:

- Tam muội muốn học võ công, ngu huynh lẽ nào chẳng chỉ điểm? Song tài nghệ của ngu huynh chẳng được siêu việt lắm, biết thế nào truyền lại thế ấy, e tam muội chẳng được tiến bộ bao nhiêu!

Hương Hương rào lên:

- Đại ca dạy sao, tiểu muội học vậy, miễn đại ca có dạy thì thôi, cần gì phải giỏi với dở?

Trời đã sáng rõ.

Bạch Thiếu Huy thốt:

- Quân sư muốn tiểu muội canh phòng nơi cửa khoang, có dành sẵn cho tiểu muội một chiếc áo kia, hãy lấy mặc vào đi, rồi ngu huynh sẽ cải dạng cho tiểu muội.

Khoảng khắc sau, chàng biến nàng thành một trang thiếu niên thư sinh, dung mạo khôi ngô tuấn nhã.

Phạm Thù vỗ tay cười lớn:

- Hay quá! Giờ thì không được gọi là tam muội, phải gọi là tam đệ mới đúng!

Bạch Thiếu Huy lại lấy thanh Thu Sương kiếm, vừa trao cho nàng vừa thốt:

- Giữ cửa, tất phải có vũ khí, tam đệ hãy tạm cầm thanh kiếm này, tuy nó ngắn một chút, song rất bén đấy!

Hương Hương tiếp nhận thanh kiếm, giắt vào hông liền.

Vừa lúc đó cửa khoang thuyền phía trước mở ra, một đạo đồng đưa thức ăn sáng đến. Dù Hương Hương lúc đó đã biến nữ thành nam, hắn chẳng tỏ vẻ gì lạ lùng cả, hắn thản nhiên đặt các thức ăn lên bàn rồi lặng lẽ lui ra.

Con thuyền bắt đầu đi vào chỗ hơi hẹp, ngồi trong thuyền có thể nghe rõ tiếng động ở hai bên bờ.

Thời gian cũng gần đến giờ ngọ.

Chừng như con thuyền đi chậm lại, rồi dừng hẳn một chỗ. Phạm Thù nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lộ vẻ khẩn trương, gọi gấp:

- Đại ca! Đã đến lúc mở cẩm nang rồi đó!

Lấy bức cẩm nang thứ nhất ra, Bạch Thiếu Huy đọc:

“Thiết Quan ngăn đường, vừa khó vừa nguy, làm sao giải vây, tùy mình định liệu”.

Phạm Thù trố mắt:

- Cái gì kỳ thế? Như vầy mà lại gọi là cẩm nang sao?

Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:

- Phạm đệ đừng nóng, còn hai hàng chữ nhỏ bên dưới hãy đọc nốt mới hiểu sự tình như thế nào chứ!

Chàng đọc luôn:

“Hôm nay vào giờ ngọ, thuyền đến Thiết Quan Hiệp, nơi đây địa thế cực kỳ nguy hiểm, đoàn quân tiếp viện thứ nhất của Hoán Hoa cung đã mai phục sẵn sàng chờ ta. Nên dùng trí mà thủ thắng, đừng dùng vũ lực. Phàm cái việc giải vây, thoát nạn, là do ở sự tùy cơ ứng biến, lão đệ hãy thận trọng. Chỉ một mình lão đệ được lên bờ thôi, còn Phạm lão đệ và Hương Hương cô nương phải ở lại thuyền, đóng các cửa lại, tuyệt đối không nên chường mặt ra ngoài”.

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:

- “Tại sao Quân sư chẳng chỉ điểm cho ta một phương pháp nào thoát địch cả mà lại bảo ta tùy cơ ứng biến? Lại bảo một mình ta lên bờ, thế là có ý tứ gì?”

Phạm Thù cũng cau mày hỏi:

- Tại sao chỉ một mình đại ca đối phó? Tại sao tiểu đệ và tam muội lại phải giấu mặt?

Bạch Thiếu Huy cười khổ:

- Làm sao ta biết được ý tứ của Quân sư? Ta cứ y theo cẩm nang hành sự thôi! Hẳn phải có đạo lý gì chứ!

Phạm Thù hừ một tiếng:

- Tiểu đệ chẳng thấy đạo lý gì cả.

Hắn chẳng bao giờ trọn vẹn sùng kính lão Quân sư Trại Gia Cát này, tuy nhiên hắn chẳng dám tỏ bày điều đó, sợ phật ý Bạch Thiếu Huy, xem chừng chàng khâm phục lão vô cùng.

Bạch Thiếu Huy mỉm cười:

- Không phải lúc chúng ta tìm hiểu cái đạo lý đó. Cứ đợi một lúc nữa, rồi sẽ thấy lời Quân sư tiên đoán có đúng hay không.

Hương Hương tỏ vẻ lo ngại:

- Đối phương đã đông, lại chắc chắn là gồm những cao thủ, còn đại ca chỉ có một mình, làm thế nào đối phó?

Bạch Thiếu Huy đáp:

- Cũng chẳng hại gì, bởi Quân sư đã dự liệu tình hình rồi, chắc chắn không đến nỗi nào đâu.

Từ trên bờ, có giọng nói lanh lảnh vọng xuống thuyền:

- Đàn chủ chúng ta muốn thỉnh vị Quân sư Nam Bắc bang là Trại Gia Cát lên bờ đối thoại!

Phạm Thù thấp giọng:

- Đúng là chúng đến!

Bạch Thiếu Huy đứng lên, soát lại Trúc tiêu, toan bước ra ngoài.

Hương Hương kêu lên:

- Khoan! Đại ca! Hãy xem chúng có đông lắm không?

Khép hờ cửa thuyền, nàng nhìn ra bên ngoài, nàng chẳng thấy một bóng người nào thấp thoáng trên bờ ngoài một lão bà có làn da mặt nhăn nheo, vận chiếc áo màu tro.

Nàng gọi Bạch Thiếu Huy:

- Đại ca, chỉ có một lão bà thôi ạ!

Phạm Thù mỉm cười:

- Chúng mai phục, làm gì mình nhìn thấy được tất cả? Bất quá, chúng chỉ để một người ra mặt tiếp xúc với bọn mình.

Trên thuyền chẳng ai đáp lại. Lão bà chừng như sốt ruột, trầm lạnh giọng gọi lượt nữa:

- Trại Gia Cát có nghe tiếng ta gọi chăng? Đàn chủ của ta mời ngươi lên bờ đối thoại, chúng ta lấy lễ đãi ngươi, ngươi chẳng đáp ứng, thế đợi chúng ta phải dùng biện pháp mạnh à?

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:

- “Đàn chủ nào đang có mặt trên đó?”

Chàng đẩy cửa, bước ra thuyền nhìn lên bờ, thấy hai bên vách núi đứng sững, ven bờ chỉ có tùng và cỏ chằng chịt.

Hai chiếc thuyền hiện đã neo lại dựa bờ, trước mũi thuyền của chàng, cách xa xa, lão bà đang đứng nhìn xuống phía chàng.

Chàng thầm hỏi, chiếc thuyền kia có những ai, sao Trại Gia Cát chẳng hề đề cập đến?

Chàng hớp một hơi dài không khí, nhún chân nhảy vút lên không, tà tà đáp xuống trước mặt lão bà.

Lão bà giật mình, lùi lại hai bước hét to:

- Ngươi là Trại Gia Cát?

Bạch Thiếu Huy nhận xét qua cử động của lão bà biết ngay chính là một thiếu nữ cải dạng, âm thinh của bà ta cố sửa cho có vẻ già nhưng làm gì gạt được chàng?

Chàng cười nhẹ không đáp, chỉ hỏi lại:

- Đàn chủ của các vị ở đâu?

Lão bà đảo đôi mắt lòng đen nhiều hơn lòng trắng, đôi mắt sáng rực, ánh thu ba chớp chớp trông hết sức trữ tình, nhìn trừng trừng Bạch Thiếu Huy.

Bà không tưởng là một mỹ thiếu niên ứng tiếng, lên bờ đối thoại với bà, trong khi bà đinh ninh sẽ tiếp xúc với Trại Gia Cát, một lão già đạo mạo, huyền bí thôi.

Chàng xuất hiện đột ngột quá, làm bà ta sững sờ, quên mất đối đáp kịp lúc.

Có lẽ bà ta cho đối tượng là Trại Gia Cát chăng? Nên sau phút giây kinh hoàng, bà thấp giọng:

- Ngươi theo ta!

Bà quay mình bước đi thoăn thoắt trên các mô đá loạn ổn như đi trên đất bằng. Bạch Thiếu Huy ung dung đi theo sau.

Vượt qua một đoạn đường độ mấy trượng, bỗng lão bà áo màu tro dừng lại, đoạn nghiêng mình, hướng vào khoảng không, cung kính thốt:

- Trình Đàn chủ, vị Quân sư Nam Bắc bang là Trại Gia Cát đã đến!

Dĩ nhiên Bạch Thiếu Huy thừa hiểu sau những mô đá loạn hẳn có người mai phục, còn như có bao nhiêu người thì chàng không thể đoán được. Chàng dừng chân lại, khoanh tay trước ngực, mình hơi ưỡn ra, đầu ngả về phía sau, đứng lặng chờ xem chúng sẽ làm gì.

Liền theo đó, từ phía hậu một tảng đá lớn, một người đứng lên vận chiếc áo dài, rộng màu tía, hông có đeo trường kiếm.

Bạch Thiếu Huy suýt kêu lên một tiếng kinh ngạc, vì chàng đã nhận ra người đó là ai rồi!

Tử Vi đàn chủ! Học Chúc, tên Nghi Quân!

Chàng thầm nghĩ:

- “Tại sao Trại Gia Cát biết chính nàng điều động đoàn quân tiếp viện này ở đây đón chờ, mà bảo ta chường mặt đối thoại? Lão nghĩ gì giữa ta và nàng?”

Tử Vi đàn chủ cũng nhận ra chàng, nàng cũng giật mình run run người, vì mặt bao kín, nên chẳng rõ lúc đó thần sắc nàng như thế nào.

Nhưng, trong ánh mắt của nàng, có biểu lộ sự kinh ngạc lẫn niềm hoan hỉ.

Bạch Thiếu Huy vòng tay, điểm phớt một nụ cười!

- Kính chào Đàn chủ!

Tử Vi đàn chủ vẫy tay, lão bà áo màu tro bèn lui ra, thoáng mắt đã biến mất sau những mô đá.

Nàng thấp giọng:

- Lại ngươi...

Phải nhìn nhận nàng cố gắng lắm mới buông hai tiếng gọn đó.

Bạch Thiếu Huy cười nhẹ:

- Chính tại hạ cũng chẳng ngờ gặp Đàn chủ trong trường hợp này!

Tử Vi đàn chủ với giọng oán hờn:

- Ta có bao giờ tưởng được, vị Quân sư trong Nam Bắc bang có ngoại hiệu là Trại Gia Cát, lại chính ngươi!

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Đàn chủ đã lầm!

Tử Vi đàn chủ nhìn thẳng vào mặt chàng:

- Ta lầm làm sao?

Bạch Thiếu Huy cười thảm:

- Tại hạ nào có phải là Trại Gia Cát?

Tử Vi đàn chủ lấy làm lạ:

- Vậy ngươi không làm Quân sư trong Nam Bắc bang?

Bạch Thiếu Huy lắc đầu:

- Không! Trại Gia Cát là một con người khác, hoàn toàn khác lạ đối với tại hạ.

Tử Vi đàn chủ hỏi:

- Nhưng dù sao ngươi cũng là người trong Nam Bắc bang chứ?

Bạch Thiếu Huy lại lắc đầu:

- Cũng không phải nốt!

Tử Vi đàn chủ kinh ngạc:

- Vậy ngươi đến đây làm gì?

Bạch Thiếu Huy buông gọn:

- Thay mặt Trại Gia Cát, thi hành một sự việc.

Chàng tiếp luôn:

- Trại Gia Cát đoán định là các vị thế nào cũng mai phục tại Thiết Quan Hiệp này, nên nhờ tại hạ lên bờ, xem cho rõ thực hư.

Tử Vi đàn chủ thở dài:

- Rồi ngươi còn làm gì nữa?

Nàng gằn giọng tiếp nối:

- Lão ấy lợi dụng ngươi! Lão ấy sai ngươi đến chỗ nguy, lãnh cái chết thay cho lão!

Bạch Thiếu Huy kêu lên:

- Trời! Nguy hiểm đến thế à? Lại có chuyện phải chết?

Tử Vi đàn chủ hừ một tiếng:

- Ngươi không tin? Hai bên bờ có ít nhất cũng hơn trăm Hoa nữ mai phục, chúng đã được Long Cô Bà huấn luyện thuần thục, chúng chuyên dùng trận pháp Bách Hoa kiếm...

Nàng dừng lại một chút, rồi trầm giọng tiếp:

- Chúng lại ngầm mang theo hỏa khí và ám khí, chúng chỉ chờ ta ra lịnh, là ngươi cầm chắc cái chết trong tay!