Tô Tô là người mới tới, quần áo đẹp không có, cho nên mấy cô gái kia hiển nhiên không tính dẫn cô cùng đi để quyến rũ tân đế.
Yến Uyển mặc váy màu xanh lá nói:
– Vân Nhi, lúc trước chị từng dò hỏi rồi, tân đế không hề có cơ thϊế͙p͙ nào cả, hắn đang độ tuổi trẻ khỏe cường tráng, không thể nào không có phản ứng gì với người đẹp được. Chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội thì sẽ không bị đưa đi hiến tế cho yêu quái.
Không thể nghi ngờ, trong nhóm các cô gái này thì Triệu Vân Nhi là xinh đẹp nhất. Cô ấy mặc váy màu hồng nhạt, bắt mắt nhất trong nhóm các cô gái trẻ, dù là nét mặt ủ rũ buồn bã thì cũng không hề làm mất đi vẻ đẹp của cô ấy.
Triệu Vân Nhi gật đầu, đồng ý với ý tưởng của Yến Uyển.
Trong mắt Yến Uyển hiện lên một tia không cam lòng, hận không phải là mình xinh đẹp nhất, nhưng mà dung mạo cô ta rất bình thường, liên quan đến tính mạng, cô ta chỉ có thể tích cực mà bày mưu tính kế cho Triệu Vân Nhi.
– Vân Nhi, đến lúc đó em nhớ phải cứu các chị em chúng mình đó nhé, nói mấy lời hay giúp mọi người. – Đừng bởi vì mình được yêu được sủng mà quên mất họ.
Triệu Vân Nhi trịnh trọng nói:
– Dĩ nhiên rồi ạ, em sẽ không bỏ mặc các chị em đâu.
Mấy cô gái cảm động rưng rưng nước mắt, liên tục nói cảm ơn. Trên mặt Triệu Vân Nhi hiện lên rặng mây đỏ, cô ấy là một cô gái chưa xuất giá, giờ phút này phải đi quyến rũ tân đế, rất là ngượng ngùng xấu hổ.
Khung cảnh bất giác rất náo nhiệt, mọi người như đều tưởng tượng ra được cảnh tân đế si mê Triệu Vân Nhi, thả bọn họ ra.
Từ đầu tới cuối, không một ai quan tâm để ý tới Tô Tô.
Mọi người bất giác đều tự động xa lánh Tô Tô.
Tô Tô đang mặc không phải là váy liền mà là chiếc áo màu đỏ gọn nhẹ, cổ tay áo buộc chặt gọn gàng, lộ ra cổ tay trắng nõn mịn màng, váy cũng rất gọn gàng.
Đại Hạ thượng võ, cách ăn mặc như này của Tô Tô giống như một cô gái võ phu bình thường, nhưng bởi Tô Tô môi hồng răng trắng, đôi mắt đen trắng rõ ràng rất ôn hòa dịu dàng, so với Triệu Vân Nhi cũng không kém. Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì xinh đẹp hơn, cho nên Tô Tô mới không bị ném đi làm thức ăn cho hổ yêu mà gia nhập “trận doanh người đẹp” này.
Từ màn trò chuyện của họ, Tô Tô đã phỏng đoán ra được, đây là mấy vị tiểu thư nhà quan viên Mạc Hà trước kia. Triệu Vân Nhi váy hồng chính là con gái tiền tướng lĩnh Mạc Hạ Triệu Hưng. Nghiêm chỉnh mà nói, Triệu Hưng vẫn là thủ hạ của Diệp Khiếu, cha của Tô Tô, trước đó không lâu đã chết ở chiến trường, Mạc Hà thất thủ, sau khi bị Đàm Đài Minh Lãng chiếm lĩnh, con gái ông ấy trở thành tù binh của Đàm Đài Minh Lãng.
Đàm Đài Minh Lãng háo sắc, giữ lại mấy người không giết, có hai tính toán: Một là mỗi khi dục vọng nổi lên thì có sẵn người đẹp để chơi, thứ hai, dù không có hứng thú, vẫn có thể dùng các cô gái đó để hiến tế, đánh thức đại yêu trong Mạc Hà.
Tiếc là, Đàm Đài Minh Lãng còn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đã bị Đàm Đài Tẫn giết. Hắn vừa chết, Triệu Vân Nhi cùng các tiểu thư con nhà mấy vị tướng lĩnh khác liền trở thành tù binh của Đàm Đài Tẫn.
Đàm Đài Tẫn tính toán đêm nay tiếp tục thực hiện kế hoạch của Đàm Đài Minh Lãng, chính là hiến tế đám các cô gái trẻ Triệu Vân Nhi.
Bọn họ thảo luận sôi nổi, thật sự là muốn đi chịu chết, Tô Tô đau cả đầu tốt bụng nhắc nhở:
– Tân đế tính tình tàn bạo, sẽ không hiền lành như Đàm Đài Minh Lãng đâu, mỹ nhân kế đối với gã là vô dụng thôi.
Nàng không nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc nhở thì như là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Yến Uyển liền nói ngay:
– Ngươi làm sao biết không thực hiện được? Ngươi biết mình sắp bị mang đi hiến tế mà lại chẳng có chút gì hoảng loạn, chắc là nghĩ mình sẽ không quyến rũ được tân đế rồi đúng không.
Ngay cả Triệu Vân Nhi sắc mặt cũng khó coi, thật sự là với dung mạo của Tô Tô nếu đưa ra cạnh tranh, biết đâu đấy lại thật sự được tân đế coi trọng.
Mấy cô gái trẻ khác cũng nói:
– Đúng vậy đó, ngươi biết Triệu tiểu thư là ai không? Nếu ngươi an phận chút, cô ấy được sủng ái, có khi còn cầu xin cho ngươi ấy.
Tô Tô nghiêm túc hẳn, nói với Triệu Vân Nhi:
– Phụ thân cô đã chết trận vì Mạc Hà, lẽ nào cô thật sự chịu sống chung với hoàng đế nước địch ư?
Triệu Vân Nhi cảnh giác nói:
– Cô đừng có mà xúi giục tôi. Yến Uyển nói đúng, mọi người đều vì sống sót, tôi cũng không ngoại lệ. Đây là cơ hội của tôi, tôi cũng vì cứu các chị em thôi.
Mọi người đều thổn thức cảm động, nhìn Tô Tô như nhìn kẻ địch.
Tô Tô nói:
– Thôi được, tôi nhận thua.
Vậy các cô cứ đi thử đi, nếu không khuyên được, cô cũng không cần phải đi khuyên nữa.
Lần này khi các cô gái thảo luận về kế hoạch đã né tránh Tô Tô, sợ Tô Tô nghe mà biết được. Tô Tô cũng mặc kệ bọn họ, gỡ kiếm gỗ đào nhỏ xuống mang đi giấu.
Con gái của anh hùng, nhưng mà lại không có khí phách.
Trời vừa tối xuống, ma ma đi vào trong viện. Bà ta mặt không cảm xúc nói:
– Các ngươi đi thay quần áo đi, rồi đi cùng ta
Người hầu chuẩn bị mấy bộ váy áo trắng đến.
Tô Tô nhìn một cái, hay lắm, trên bộ váy áo có dùng chỉ vàng thêu hoa văn hiến tế, là quần áo thật sự dành cho người được hiến tế phải mặc. Váy áo hiến tế màu trắng nom vừa thuần khiến lại vừa xinh đẹp, mấy cô gái liếc nhìn nhau, ngỡ ngàng vì không ngờ lại được mặc váy đẹp như thế.
Tô Tô bị ma ma đẩy một cái:
– Họ đều thay hết rồi, ngươi còn ngẩn ra làm gì?
Tô Tô nghĩ trong bụng, váy áo xinh đẹp này chỉ vàng sáng sủa, rõ ràng là để chết. Dưới ánh mắt bất mãn gườm gườm của ma ma, Tô Tô đành phải thay bộ vay áo trắng đó.
Nhìn các cô gái tù binh trẻ duyên dáng yêu kiều, ma ma vừa lòng gật gật đầu.
– Nhắc lại quy củ lần nữa, lát nữa sẽ đưa các ngươi đến bên bờ Mạc Hạ, người đi đầu cầm kính ngọc, những người còn lại phân chia từng người bê trâm vàng, cành chi, sương mai, minh đăng, đường bùn. Kính ngọc trình cho bệ hạ, không cho phép có sai sót gì, nếu các ngươi làm tốt, nói không chừng sẽ được đặc xá, nhưng nếu làm không tốt, hừ…
Mấy người run rẩy.
Mấy thứ kia được mang ra, mọi người đồng loạt để Triệu Vân Nhi bê kính ngọc. Bởi chỉ có người bê kính ngọc mới có cơ hội tiếp xúc Đàm Đài Tẫn, những người còn lại chờ Triệu Vân Nhi bê lấy kính ngọc rồi mới ồn ào tranh nhau đồ mình muốn cầm.
Yến Uyển rất hài lòng khi bắt được trâm vàng.
Tới cuối cùng, chỉ còn lại một vốc đường bùn dành cho Tô Tô. Nàng cũng không tức giận, bê đường bùn lên. Hơi tanh hôi một chút.
Mấy người lên xe ngựa, mọi người không ai bảo ai mà đều tự động ngồi cách xa Tô Tô ra.
Tô Tô ôm bùn của mình, không hề để tâm chút nào. Kẻ vô tri không biết sợ, đều bị người ta coi là tế phẩm, nào còn quan tâm đến đồ mình cầm có đẹp hay không. Ngoài kính ngọc ra, những thứ còn lại đều phân chia là kim mộc thủy hỏa thổ, chính là ngũ hành, nhưng mà chỉ riêng ngũ hành không thể nào đánh thức đại yêu được mà cần phải có máu tươi nữa mới được.
Các cô gái trẻ mặc vào trang phục hiến tế mà vẫn còn trông chờ vào Đàm Đài Tẫn đại phát từ bi buông tha cho họ, cho rằng mình là Diệp Băng Thường hay sao.
Xe ngựa xóc nảy lắc lư, Triệu Vân Nhi mượn kính ngọc thỉnh thoảng soi xem tóc tai của mình có rối hay không. Tô Tô nhắm mắt lại, dựa vào một góc xe ngựa, tập trung suy nghĩ xem lát nữa thì nên ngăn cản yêu quái hiện thế như thế nào.
Mấy cô gái trẻ tuy đều không thích nói chuyện với nàng, lúc này lại không kìm nổi quay sang nhìn nàng. Thiếu nữ váy trắng, trên đầu chỉ buộc hai dải lụa rũ xuống bên bờ vai. Lông mi nàng vừa cong lại vừa dài, ánh trăng chiếu vào, chỉ vàng trên người tỏa ánh sáng lấp lánh thánh khiết.
Mấy cô gái ngây người nhìn nàng, thiếu nữ ngồi nghiêm chỉnh. Không thể không thừa nhận, trong sáu người thì chỉ có nàng ăn mặc trang phục hiến tế trang nghiêm toát lên cảm giác thần thánh nhất. Cho dù là Triệu Vân Nhi mang kính ngọc cũng không hề có một phần linh khí này.
Triệu Vân Nhi cũng ý thức được điều này, cắn môi, bất giác ngồi thẳng sống lưng lên.
Tô Tô vô tư không hề để ý đến, không biết xe ngựa đi xóc nảy lắc lư bao lâu, có người nói:
– Tới rồi.
Các cô gái lần lượt xuống xe ngựa.
Đi đầu là Triệu Vân Nhi, Tô Tô đi ở cuối cùng. Nàng bưng bùn của mình, lặng lẽ đánh giá chung quanh. Đêm hè tháng bảy, ánh trăng trên bầu trời trong như nước, nghiêng xuống dưới, chiếu rọi mặt sông cuồn cuộn của Mạc Hà lấp lánh ánh bạc.
Cách đó không xa đó là rừng cây, tiếng ve kêu, tiếng ếch kêu không dứt bên tai.
Nhóm người hầu cầm đèn cung đình, đứng ở bờ sông. Ánh đèn chiếu sáng rực, chiếu lên khuôn mặt hung ác lạnh nhạt của thiếu niên áo đen, hết sức rõ ràng.
Tô Tô nghĩ thầm, lần trước lúc mình đi, suýt chút nữa đã siết cổ Đàm Đài Tẫn đến chết, nếu để gã phát hiện ra mình, mình coi như xong đời. Nàng cúi gằm đầu xuống, đi ở sau cùng, may mắn là nàng đang cầm bùn. May là bùn đó, bùn thật tốt, bùn thật là đáng yêu.
Mấy người ăn mặc như đạo sĩ đứng bên cạnh Đàm Đài Tẫn.
– Bệ hạ, minh đăng vừa sáng lên, đến lúc đó nước sông rẽ ra, chúng tôi cùng với bệ hạ đạp nước đi xuống, nhất định có thể tìm được con yêu quái ngủ say ngàn năm kia.
Đàm Đài Tẫn lại cười nói:
– Cô dĩ nhiên tin tưởng các vị rồi.
Ánh mắt gã sáng quắc, nhìn chằm chằm mặt nước.
Điều này làm cho Tô Tô không khỏi tò mò, Mạc Hà rốt cuộc có con yêu gì mà khiến cho Đàm Đài Tẫn bắt buộc phải muốn có bằng được. Nếu không phải là đại yêu thì gã đã chướng mắt rồi, nếu là đại yêu, ra ngoài rồi thì chỉ có thể giúp gã làm điều ác mà thôi.
Mang theo sáu tế phẩm, rõ ràng là gã muốn yêu quái kia nhận gã làm chủ nhân rồi.
Triệu Vân Nhi đứng gần Đàm Đài Tẫn nhất, giờ phút này ngơ ngẩn nhìn thiếu niên tuấn mỹ bất phàm, tim đập thình thịch như trống. Không ngờ tân đế lại trẻ tuổi đẹp đẽ đến không thể tin nổi như thế.
Cô ấy đỡ kính, nghĩ đến chuyện tiếp theo phải làm, có vài phần e lệ, thiếu vài phần sợ hãi và bài xích.
Thành thực mà nói Triệu Vân Nhi cũng hơi do dự, dẫu sao thì phụ thân bị mọi rợ Chu Quốc giết chết, cô ấy cũng hận Đàm Đài Minh Lãng đã biến mình thành tù binh. Nhưng mà Yến Uyển nói đúng, họ là phụ nữ yếu đuối, có thể làm được cái gì đâu, chỉ có thể làm mọi cách để được sống sót mà thôi.
Đàm Đài Tẫn không phải là Đàm Đài Minh Lãng, gã không có thù hận với mình, muốn sống sót có thể làm bất cứ chuyện gì cũng không hề đáng xấu hổ, ai kêu Tiêu Lẫm điện hạ hiện giờ cũng không có biện pháp cứu được họ ra ngoài.
Đàm Đài Tẫn cảm thấy có người đang quan sát mình, gã quay đầu lại, cô gái trẻ đi đầu tiên đụng phải ánh mắt của gã, đỏ mặt cúi đầu xuống.
Gã cười lạnh trong lòng, quét ánh mắt một lượt, ánh mắt dừng trên người thiếu nữ đứng ở cuối cùng. Cô gái cúi đầu nên không thấy rõ mặt, dáng vẻ yếu đuối sợ hãi.
Gã thu ánh mắt về, dựa vào ghế, chờ ánh trăng chiếu vào giữa Mạc Hà.
Cuối cùng, khi ánh trăng chiếu vào giữa lòng Mạc Hạ, tựa như một tấm gương sáng rực, đạo nhân nói:
– Bệ hạ, thời cơ đến rồi.
Đàm Đài Tẫn gật đầu.
Người hầu nói:
– Trình kính ngọc.
Triệu Vân Nhi hít sâu một hơi, run rẩy đi qua, nửa quỳ xuống, trình kính ngọc cho đế vương áo đen ngồi trên ghế dựa.
Đầu ngón tay gã tái nhợt, chuẩn bị nhận kính, Triệu Vân Nhi cắn răng một cái, nghiêng người đổ xuống, đáng thương túm lấy góc áo đen của đế vương.
Đàm Đài Tẫn mặc không cảm xúc nhận gương từ trong tay cô ấy, làm như không hề nhìn thấy thiếu nữ dựa dưới chân mình, Triệu Vân Nhi vừa thất vọng lại vừa thấy may mắn, gã không nổi giận đã là một sự khởi đầu tốt rồi.
– Tiểu nữ tử không phải cố ý, xin bệ hạ thứ tội.
Đàm Đài Tẫn thưởng thức chiếc kính ngọc, đôi mắt đen sâu nhìn cô ấy, ngay khi cô ấy đang thấp thỏm lo âu thì cười ôn hòa:
– Cô thứ cho ngươi vô tội, nhưng ngươi có nguyện mở đường cho Cô không?
Triệu Vân Nhi ngơ ngác nhìn gã.
Biểu cảm của Đàm Đài Tẫn yếu ớt và thất vọng, trái tim như là băng giá vì sự do dự lưỡng lự của Triệu Vân Nhi.
Thiếu niên dịu dàng gầy gò yếu ớt, khẽ mím môi, Triệu Vân Nhi vội vàng nói:
– Tiểu nữ tử bằng lòng! Bằng lòng ạ!
Một chút huyết sắc đã hiện lên trên mặt Đàm Đài Tẫn, gã nhẹ nhàng nói:
– Vậy đi thôi.
Triệu Vân Nhi lại lần nữa nhận kính ngọc, có vài phần hối hận, cô ấy tới là quyến rũ gã, cô ấy sợ cái chết.
Đàm Đài Tẫn dịu dàng vuốt tóc cô ấy, giọng nói khàn khàn:
– Đừng sợ, Cô ở phía sau ngươi, che chở cho ngươi.
Triệu Vân Nhi sắc mặt đỏ bừng, gật đầu đứng lên, chiếu kính vào mặt nước sông.
Tô Tô: -…
Thật là nể sợ đồng đội heo rồi, nàng nhìn về phía Yến Uyển, trông cậy vào Yến Uyển ra chút sức gọi Triệu Vân Nhi đầu óc choáng váng tỉnh táo trở lại, nhưng mà Yến Uyển nắm chặt trâm vàng trong tay, ánh mắt vừa căm hận vừa hâm mộ.
Tô Tô quả thực là không còn lời gì để nói, nàng siết ống tay áo thật chặt, quyết định đánh vỡ đầu đám chó không biết xấu hổ này.
Ánh trăng từ trong kính ngọc phản chiếu ra, chiếu ra mặt hồ, mấy đạo sĩ đồng thời niệm chú, lắc chuông đồng trong tay kêu vang.
Một hình ảnh thần kỳ xuất hiện, mặt sông rẽ nước, xuất hiện một con đường đi xuống dưới.
Dương Ký đứng bên Đàm Đài Tẫn mừng như điên:
– Điện…Bệ hạ, Đàm Đài Minh Lãng không tìm nhầm.
Đàm Đài Tẫn đứng phắt lên, trong đôi mắt đen như mực hiện lên vài tia phấn khởi, gã hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm mặt sông.
Các đạo sĩ nuốt Tị Thủy Châu, Đàm Đài Tẫn, Nhập Bạch Vũ, bao gồm Diệp Trữ Phong đều nuốt xuống.
Mấy người Triệu Vân Nhi bất kể có nguyện ý hay không đều lần lượt nuốt một viên hạt châu xuống. Triệu Vân Nhi sợ hãi nhìn nước sông rẽ ra thành con đường, cô ấy tức khắc hối hận, muốn ném chiếc kính ngọc đi, nhưng lại sợ Đàm Đài Tẫn phía sau nổi giận, cô ấy đang ngập ngừng nhích vài bước thì mặt sông phía xa, giữa sông lại đột nhiên truyền đến một lực hút, túm Triệu Vân Nhi đi vào.
Máu bắn tung tóe trên mặt nước, con đường mờ mịt càng rõ ràng hơn.
Mấy cô gái tế thần mặt mày tái chợt không còn huyết sắc. Nhưng mà đằng sau họ xuất hiện một con ong Xích Viêm, buộc bọn họ phải tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc này không còn ai nhớ phải quyến rũ Đàm Đài Tẫn nữa, một giây trước gã còn dịu dàng an ủi Triệu Vân Nhi, giây tiếp theo lại lừa cô ấy giơ kính đi vào chỗ chết.
Có người bắt đầu khóc nức nở lên.
Đàm Đài Tẫn đưa ngón tay lên môi, cười nói:
– Suỵt, làm ồn sẽ giết ngay.
Không một ai dám phát ra âm thanh gì nữa, từng người từng người đi vào bậc thang dưới nước, phía sau mỗi người đều theo một đạo sĩ.
Tô Tô cúi đầu, đi sau cùng của đoàn người, phía sau nàng không có đạo sĩ, một mùi hương cổ đàn lan đến, da đầu Tô Tô căng lên, hiểu rõ đi ngay sau mình là Đàm Đài Tẫn.
Nàng bước đi cẩn thận và bình tĩnh.
Đàm Đài Tẫn đi được mấy bước, mới đầu còn nhìn chằm chằm mặt sông, nhưng mà một cảm giác kỳ lạ dâng lên khiến cho gã phải dời ánh mắt, nhìn vào sau gáy mảnh mai của thiếu nữ đi đằng trước. Gã nhìn đăm đắm hai giây, nhưng chỉ nhìn được vành tai trắng nõn và nhỏ nhắn của nàng.
Vóc dáng của thiếu nữ cùng lắm chỉ cao đến bả vai của gã, gã híp híp mắt, có một sự kích động thôi thúc muốn vặn người nàng lại. Nhưng mà một thứ mùi tanh hôi của đường bùn xộc đến làm gã khó chịu nhíu mày lại.
Nhập Bạch Vũ đi bên cạnh thấp giọng nói:
– Bệ hạ, tới đáy sông rồi.
Đáy sông vốn không sâu, các đạo sĩ lấy minh châu ra, trong khoảnh khắc đáy sông được thắp sáng rực rỡ.
Một con giao long tám móng ngủ say dưới đáy sông.
Giao có huyết mạch thần long thượng cổ, tuy rằng nông cạn đến mức không đáng kể, nhưng nếu giao long đi theo chính đạo, tu luyện mấy vạn năm, vẫn có thể tu luyện phi thăng.
Nhưng mà, giao ngốc hẳn là chỉ có hai móng thôi, nhưng con giao này lại dị dạng sinh ra tám móng. Toàn thân nó màu xám nâu, cũng không hề đẹp, cuộn tròn ôm một vỏ con trai, ngủ say ở đáy sông.
Tô Tô vốn đã tính toán vào lúc nào thì nên giết con đại yêu này, giờ phút này lại mở to mắt ngỡ ngàng. Trên người con giao không hề có yêu khí, không ngờ con giao này lại tu tiên!
Quanh quẩn trên người con giao có một luồng hơi thở sâu kín, như là oán khí, oán khí biến hóa trạng thái, quấn lấy giao, sinh ra hình dạng như này! Luồng oán khí màu đỏ này thành hình, muốn chiếm lĩnh cơ thể đang ngủ say của con giao.
Tô Tô hiểu ra, vừa mới giết người không phải là giao, mà là oán khí tích tụ nhiều năm này. Mà hiện tại, ý tưởng của Đàm Đài Tẫn chính là giết hết các nàng, hiến tế cho oán khí, làm cho oán khí cũng đủ mạnh, xâm nhập vào cơ thể con giao, trở thành yêu giao, trở thành công cụ cho gã.
Tô Tô lẳng lặng lui ra sau một bước, tới gần Đàm Đài Tẫn.
Nàng nắm chặt nắm tay, hừ, thật là tức mà.
Giết người nuôi oán khí, biến giao đang tu tiên thành yêu giao, thế mà gã cũng nghĩ ra được.
Đạo sĩ nói:
– Ngũ hành pháp trận.
Mấy cô gái trẻ bị đẩy ra phía ngoài ở các hướng khác nhau, lúc đạo sĩ tới đẩy Tô Tô, nàng đột nhiên quay người lại, ôm choàng Đàm Đài Tẫn, trét hết bùn hồ trong tay lên mặt Đàm Đài Tẫn, vừa xoa vừa ấn mạnh.
Động tác của nàng cực nhanh, đừng nói là đạo sĩ am hiểu pháp thuật mà ngay cả Nhập Bạch Vũ cũng không kịp phản ứng.
Thiếu nữ cất giọng the thé:
– Ôi ôi bệ hạ, người ta sợ quá à…
Trên mặt Đàm Đài Tẫn dính đường bùn tanh tưởi, ánh mắt gã âm trầm lạnh lùng, ngữ điệu thì nhỏ nhẹ:
– Nhập Bạch Vũ, giết ả này.
Nhập Bạch Vũ không nói hai lời, giơ đao lên chém đến.
Lại thấy thiếu nữ ở trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhân lúc gã mở miệng nói chuyện thì nhét một viên thuốc vào miệng gã. Đàm Đài Tẫn nhìn thấy một khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ kéo ra nụ cười tươi rói:
– Ta trở về rồi nè! Ngươi có vui không?