Bọn họ mắng đến hăng say. Nhóm văn thần vốn có sở trường về ăn nói, những câu mắng chửi Đàm Đài Tẫn không câu nào trùng lặp với câu nào, vô cùng phong phú.
Đàm Đài Tẫn ngồi trên vương tọa rất nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
Gã vẫn không hề tỏ thái độ khuyên can các văn thần này, cũng không hạ lệnh giết bọn họ. Nhóm văn thần thấy thế thì càng tự tin, Đàm Đài Tẫn còn chưa đăng cơ, chưa được mọi người thừa nhận, gã chính là loạn thần tặc tử.
Người muốn trở thành đế vương, ai mà không cần thanh danh, Đàm Đài Tẫn chắc chắn không dám làm gì đám lão thần như bọn họ đâu. Sáu tuổi đã làm con tin, hiện giờ lại làm bạn với người dị tộc và yêu vật, Đàm Đài Tẫn căn bản không xứng đáng làm hoàng đế Chu quốc.
Khi Dương Ký tiến vào nhìn thấy chính là cục diện như vậy.
Đàm Đài Tẫn ngồi trên vương tọa, quần thần đang mắng, mắng đến phẫn nộ, mắng đến nhiệt huyết năng nổ, đang mắng đến đoạn “đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tử tế”. Tiếng ồn ào náo loạn, không biết là đang nói chủ phủ thành Mạc Hà, còn tưởng là chợ bán thức ăn nào đó.
Dương Ký liếc nhìn Đàm Đài Tẫn, vì hoảng sợ mà ria mép giật giật.
Y thì thầm hỏi Nhập Bạch Vũ đứng bên cạnh:
– Sao thế này, đám ông già này không muốn sống nữa à? Mà điện hạ không tức giận à?
Tình huống trước mắt là hai nước đang giao chiến, không thể nào giết sạch văn võ cả triều, nhưng bọn họ mắng chửi Đàm Đài Tẫn như vậy, điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.
Nhập Bạch Vũ là thủ lĩnh Dạ Ảnh Vệ của tộc Di Nguyệt, hiện giờ đã chuyển ra ngoài sáng, hắn thấp giọng nói:
– Điện hạ nghe họ mắng đã một canh giờ rồi đó.
Diệp Trữ Phong đứng bên thì chỉ nhìn dưới đất, không góp lời nào.
Lại mắng thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, mọi người bắt đầu ngôn từ nghèo nàn, âm thanh ồn ào trong điện bắt đầu nhỏ xuống. Cuối cùng, Đàm Đài Tẫn mới cử động. Gã ngáp một cái rõ to, hỏi các đại thần:
– Mắng xong chưa?
Giọng nói của gã rất bình thản như không có chuyện gì, không thể so với các vị đại thần đang lòng đầy căm phẫn ở bên dưới. Các vị đại thần càng thêm hăng hái:
– Hôm nay bọn ta dù có chết ở chỗ này cũng sẽ không thừa nhận tên cẩu tặc ngươi làm tân quân đâu.
Một vị thần tử khác phụ họa đầy khí phách:
– Đúng vậy, cẩu tặc, muốn giết cứ giết, Quan mỗ ta tuyệt đối không làm việc cho ngươi đâu.
Ai ngờ, nghe thấy nói vậy, người trên vương tọa chống vào trán, bật cười rộ lên.
– Các ngươi cho rằng, ta cho gọi các ngươi tới là muốn chiêu hàng à? – Đàm Đài Tẫn cổ quái nói.
Chẳng lẽ không phải sao?
Đàm Đài Tẫn vỗ vỗ bàn tay:
– Bưng lên.
Người hầu cầm một cái thùng gỗ tiến vào, mọi người nhìn nhau, không hiểu Đàm Đài Tẫn đang muốn làm gì.
– Cẩu tặc như ta đây, không thích giết chóc. – Đàm Đài Tẫn nói, – Chư vị mắng lâu như vậy, chắc là cũng đói rồi. Thấy các ngươi trung thành với tiên đế như thế, ta rất cảm động, vậy thì thành toàn cho các ngươi, di thể của tiên đế còn đang cần các ngươi bảo quản.
Dương Ký có một dự cảm rất xấu, y nhìn về phía Nhập Bạch Vũ, Nhập Bạch Vũ nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu, không nói lời nào.
Nhóm người hầu lấy ra những chiếc bát nhỏ, lần lượt múc ra từng bát canh thịt từ trong thùng gỗ.
Đàm Đài Tẫn khẽ cười nói:
– Hãy thay loạn thần tặc tử ta khoản đại các vị đại nhân thật tốt vào.
Nhóm người hầu tóm lấy cằm các vị đại thần, khi chuẩn bị đổ canh thịt vào miệng họ, có người nhìn thịt trong bát, cuối cùng mới phản ứng, kinh hãi kêu to:
– Đây là thịt tiên đế!
Không ngờ Đàm Đài Tẫn lại cho nấu Đàm Đài Minh Lãng lên để cho các vị thần tử ăn.
Mọi người mặt mày tái mét không còn huyết sắc, ra sức giãy giụa, nhưng mà một đám văn nhân nào giãy thoát khỏi khống chế từ thích khách Di Nguyệt, rất nhanh, trong điện là tiếng nôn ọe không ngừng nghỉ.
Đàm Đài Tẫn nghi hoặc nói:
– Người mà các ngươi ủng hộ hiện đang ở trong bụng các ngươi, các ngươi vĩnh viễn trung thành với hắn, vì sao không một ai vui vẻ vậy?
Dương Ký nghe giọng nói ôn hòa hờ hững vô cảm của gã, da gà dựng đứng cả lên.
Đàm Đài Tẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, bừng tỉnh ra, nói:
– À vậy chắc là các vị không vui, hẳn là chưa thỏa mãn đúng không. Cho thêm mỗi vị đại nhân không vui một bát canh thịt nữa đi.
Gã vừa thốt ra câu đó, tất cả các vị đại thần đều không một ai dám hé răng. Còn có người trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, kéo ra một nụ cười gượng:
– Vui, lão thần vui rồi. Điện…Không, tạ bệ hạ ban ân.
Ông ta lộn nhào quỳ sụp xuống:
– Có bệ hạ thủ Đại Chu ta, Đại Chu ta nhất định lưu danh muôn đời, phúc trạch kéo dài mãi.
Đàm Đài Tẫn phá lên cười thật to.
Đã có người mở đầu, nhóm thần tử mặt như màu đất cùng nhau cười lên. Bất giác, trong điện toàn là tiếng cười to, quân cười, thần cũng cười.
Quan đại nhân trước đó mắng chửi Đàm Đài Tẫn xối xả nhiệt tình nhất không thể chấp nhận được sự thật là mình đã ăn thịt tiên đế, đứng lên, lao đầu vào cây cột.
Đàm Đài Tẫn quan sát một cách thích thú, chờ ông ta vỡ đầu chảy máu mà ngã xuống.
Đàm Đài Tẫn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên tối tăm lạnh lẽo. Lần này thì không một ai dám mắng chửi gã, tất cả đều sợ sệt quỳ xuống, Đàm Đài Tẫn quan sát đám đại nhân một lúc, cuối cùng nhẹ giọng nói:
– Đưa di thể của ông ta về cho người nhà của ông ta đi.
Mọi người sắc mặt trắng bệch. Ai nấy cũng đều hiểu, gã nói vậy là có ý tứ gì, đây không phải là ban ân. Quan đại nhân vừa chết, người nhà của ông ta cũng sẽ gặp tai ương.
Có thần tử có khí phách, sống lưng đang thẳng tắp đều còng xuống.
Thà rằng chém chết bọn họ vẫn còn tốt hơn nhiều so với tình huống trước mắt. Ăn thịt Đàm tiên đế, thanh danh của họ đã dơ bẩn rồi. Bất kể là có nguyện ý hay không, từ hôm nay khi bước ra khỏi đại điện này, bọn họ chính là cá mè một lứa cùng với Đàm Đài Tẫn.
Không một ai dám khản kháng nữa, tất cả đồng loạt quỳ rạp xuống.
Chờ cho các đại thần bị kéo đi ra ngoài hết, Dương Ký nhìn mặt Đàm Đài Tẫn, chân run rẩy như nhũn ra. Hắn ban đầu còn cho rằng mình có thể toàn thân mà lui, hiện giờ xem ra, đi theo Đàm Đài Tẫn, dù cho có biến thành một bãi thịt thối, một con giòi bọ chết, thì hắn cũng không bao giờ dám nảy sinh ý tưởng phản bội.
Hắn lắp bắp bẩm báo:
– Tiểu nhân đã thống kê xong, lương…lương thảo Mạc Hà tạm đủ cho đại quân dùng trong ba tháng, không không, là đủ cho đại quân dùng trong ba tháng…Yêu…yêu quái mà Đàm Đài Minh Lãng để lại…Yêu quái….
Đàm Đài Tẫn quét mắt với hắn một cái.
Dương Ký chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, Nhập Bạch Vũ mặt mày không biểu cảm đỡ lấy hắn.
Đàm Đài Tẫn nghiêng đầu, nói:
– Ngươi sợ ta?
Dương Ký nói:
– Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.
Đàm Đài Tẫn lộ nụ cười xấu hổ:
– Dương Ký tiên sinh chớ sợ, thứ họ ăn không phải thịt Đàm Đài Minh Lãng đâu, là thịt lợn thôi.
– Thịt lợn? – Dương Ký bất giác nhìn sang Nhập Bạch Vũ và Diệp Trữ Phong.
Diệp Trữ Phong không có phản ứng gì, Nhập Bạch Vũ lại gật đầu khẽ đến mức khó phát hiện ra được. Dương Ký thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, cảm giác dạ dày cuồn cuộn như sóng ngầm cuối cùng đã tan đi.
Đàm Đài Tẫn hờ hững nói:
– Ngươi xem đi, không đánh mà thắng, cũng không cần giết người, cả đời này của họ, đều không thể tạo nên tên tuổi của Đàm Đài Minh Lãng, vậy mà đòi phản chiến đối phó ta.
Dương Ký nghĩ nghĩ, thấy rất là đúng nha!
Dù là thịt lợn nhưng vẫn không làm tiêu tan đi bóng ma mà Đàm Đài Tẫn đã tạo ra cho Dương Ký. Hắn cố đè nén cảm xúc trong lòng xuống, thuận lợi báo cáo tình huống quân doanh.
Đàm Đài Tẫn thờ ơ nghe, gã rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của mình. Nghĩ thầm, Kinh Lan An nói rất đúng, dù là trong lòng rất xem thường, nhưng gã vẫn cần phải ngụy trang thành người khác.
Gã từng chút từng chút một học cử chỉ của người khác, ít nhất ở bề ngoài, gã học rất tốt.
***
Ngày thứ 5 sau khi cựu đế Chu Quốc chết, văn võ cả triều đều sẵn sàng góp sức ủng hộ tân quân.
Tô Tô ngồi ở trong tửu lâu, khi nghe thấy tin tức này không kìm nổi lẩm bẩm:
– Gã làm cái gì vậy thế?
Sẽ không có ai suôn sẻ giống như vậy cả!
Thay đổi triều đại, mưu triều soán vị, làm sao mà lại xuôi gió xuôi nước như thế. Chuyện này một chút phong thanh cũng không lan truyền ra ngoài, Tô Tô nghĩ thế nào cũng không ra được. Hai vợ chồng trung niên ngồi đối diện với nàng, nhắc nhở:
– Cô gái à…
Tô Tô ngẩng đầu lên sực phản ứng:
– Dạ, đại thúc, đại nương, hy vọng hai người chăm sóc tốt cho Tiểu Sơn ạ.
Đôi vợ chồng thật thà tốt bụng gật đầu, hiền từ nói:
– Cháu gái cứ yên tâm, chúng tôi không có con, sẽ đối xử tốt với Tiểu Sơn như con đẻ của mình.
Người chồng phụ họa:
– Chúng tôi sẽ đưa Tiểu Sơn rời xa nơi này. Mạc Hà cùng với Vũ Châu đều không an toàn, mấy năm nay tôi với phu nhân có tích trữ được chút ít của cải, rời khỏi Vũ Châu rồi cũng vẫn sống rất tốt.
Tô Tô gật đầu:
– Cháu có thể nói mấy lời với Tiểu Sơn được không ạ?
Hai vợ chồng già hiểu ý mà đi ra ngoài, người phụ nữ vừa đi vừa ngoái lại nhìn Tiểu Sơn, có thể nhận ra bà ấy rất yêu mến Tiểu Sơn.
Tô Tô nói:
– Em có thích họ không?
Đôi mắt sạch sẽ của Tiểu Sơn nhìn Tô Tô, gật đầu:
– Thích.
Tô Tô thở dài, xoa đầu cậu:
– Chị nên làm gì cho em mới tốt đây.
Ngoan như vậy, rõ ràng là không muốn đi nhưng mà lại không biểu lộ ra một chút nào cả. Tô Tô thật sự là không nỡ rời xa cậu bé, đã lâu nàng không yêu thương một người như vậy rồi. Nhưng mà nàng thật sự phải đi, hai vợ chồng già kia là người tốt, cũng có chút của cải, Tiểu Sơn đi theo họ sẽ tốt hơn là đi theo nàng.
Tô Tô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiểu Sơn. Mạch đập của cậu bé rất yếu, gần như không giống người sống. Hai vợ chồng già kia dù có tốt đến mấy thì cũng không thể làm cho Tiểu Sơn được kéo dài mạng sống cả.
Nàng cắt một vết cắt trên cổ tay mình, đặt lên môi Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn liếc nhìn nàng, vẫn giống như hai ngày trước, nhẹ nhàng ʍút̼ máu của nàng. Khuynh Thế Hoa sau khi cải tạo cơ thể thiếu nữ, máu cũng không có mùi tanh, mà ngược lại mang theo mùi hoa nhè nhẹ cùng với thần lực vô thượng. Tiểu Sơn biết, nàng muốn mình có thể được sống thêm mấy năm nữa.
Cậu không dám dùng sức, cánh môi như có như không đặt gần cổ tay của nàng. Làn da của thiếu nữ mềm mại, hương thơm thoang thoảng, làm cậu bất giác thấy ngượng ngùng lúng túng.
Đôi môi khô ráo của cậu vừa chạm vào, cậu cố kìn nén sự xấu hổ xuống. Nhưng vẫn không nhịn được lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng.
Nàng cười dịu dàng nhìn cậu:
– Làm sao rồi?
Tiểu Sơn hấp tấp buông nàng ra.
– Cảm ơn.
Cậu cũng không gọi Tô Tô là tỷ tỷ, Tô Tô cũng không để tâm, cậu bé này quá ngoan ngoãn, trưởng thành sớm, trong lòng tự có suy nghĩ của mình.
– Về sau phải sống thật tốt, nếu có cơ duyên thì phải nắm bắt lấy. Tiểu Sơn, làm người phải kiên cường, hy vọng có một ngày chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Tiểu Sơn rầu rĩ đáp:
– Vâng ạ.
Tôi đồng ý với chị.
Tô Tô gật đầu, tính toán chuẩn bị đi, Tiểu Sơn mấp máy môi, ngón tay nhè nhẹ câu lấy tay áo của Tô Tô. Cậu đặt cái hộp nhỏ bằng ngón cái vào trong tay Tô Tô. Tô Tô nhìn xem, trong hộp là một con trùng trắng nhỏ đang ngủ.
Tiểu Sơn nói:
– Tôi…tôi chỉ có cái này tặng cho chị. Chị đừng sợ nó, cũng đừng ghét nó. Chị mang theo nó thì sẽ không bị trúng độc.
Cậu sợ Tô Tô không lấy, hoảng loạn lui về sau mấy bước:
– Tôi đi theo bọn họ đây.
Còn không chờ Tô Tô lên tiếng, cậu đã chạy ra bên ngoài, cầm lấy tay người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ đó mặt mày hớn hở mừng rỡ vô cùng, tâm trạng Tô Tô lại phức tạp cất hộp ngọc đi, từ xa nhìn theo họ mang theo Tiểu Sơn ngồi lên xe ngựa rời đi.
Trên xe ngựa, người phụ nữ nói:
– Đừng nhìn nữa, chị của con đi xa rồi.
Tiểu Sơn nói nhỏ:
– Cô ấy không phải chị của con.
Người phụ nữ không hiểu cậu đang nói gì:
– Con chim trên vai con là gì thế?
Nói xong bà muốn bắt lấy con chim.
Tiểu Sơn bảo vệ con chim nhỏ ở trong lòng bàn tay, mím môi:
– Xin…xin đừng đụng vào nó ạ.
Người phụ nữ che miệng cười dỗi:
– Con ngốc ơi, mẹ không giành của con đâu.
Tiểu Sơn yên lặng. Cậu rất muốn nói, cậu không phải trẻ con, tuy rằng nhìn bề ngoài cậu chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi, nhưng thực tế cậu đã mười hai tuổi rồi. Cậu đã là thiếu niên rồi, cậu cũng nhớ rất rõ mẫu thân của mình, mẫu thân tên là Kinh Lan An. Cậu là thiếu chủ tộc Di Nguyệt, tên là Nguyệt Phù Nhai.
**
Tô Tô đeo kiếm nhỏ trên lưng, bôn ba mấy ngày, lên thuyền đi Mạc Hà.
Mạc Hà đang ở giữa mùa hè chói chang, Tô Tô đã đổi sang y phục mỏng nhẹ ngày hè, ở trong thành quan sát tình huống.
Trên thực tế, nàng cũng không biết cụ thể phải làm gì nữa, Kê Trạch nói Ma thần không có sợi tơ tình, vậy đã định sẵn là một người có trái tim cô quạnh lạnh lùng vô tình rồi. Sử sách ghi lại, không có sợi tơ tình, về sau có thể mọc ra, nhưng mà quá trình cực kỳ gian khổ, cần phải dạy một người biết yêu biết hận, biết đau đớn, biết ngọt ngào.
Tình cảm của con người là điều phức tạp nhất ở trên thế gian này.
Theo tình huống trước mắt mà Tô Tô tìm hiểu được cho thấy, Đàm Đài Tẫn chỉ có cảm giác với Diệp Băng Thường, nhớ mãi không quên chị ta, có lẽ nhân tuyển trong chuyện này thì Diệp Băng Thường là thích hợp nhất. Nhưng mà Diệp Băng Thường đã gả cho Tiêu Lẫm, vợ chồng người ta đang rất hòa thuận ân ái, có thể làm gì được đây.
Rút Tà cốt đã trở thành một địa ngục khó khăn, khó trách Kê Trạch chỉ cười bao dung, không cổ vũ nàng, cũng không đả kích nàng. Điều này đối với bản thân thật sự là một chuyện tuyệt vọng.
Nàng còn đang cố gắng nghĩ biện pháp, trên đường phố bỗng nhiên có náo loạn, có nhiều người chạy nhốn nháo. Một cô gái bị mọi người đẩy ngã, ngã xuống bên chân Tô Tô. Tô Tô vội nâng cô ấy dậy:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ấy đáp:
– Con chiến hổ mà cựu đế Chu quốc nuôi dưỡng kia cứ cách mấy ngày thì đều chọn một cô gái để ăn thịt, đó chính là yêu quái đó, không một ai sống sót trở về được. Cô nương, cô mau chạy đi.
Quả nhiên, cách đó không xa, một hàng binh lính ánh mắt gườm gườm nhìn vào đám đông.
Trước đó Tô Tô cũng đã nghe thợ săn nói lại, Đàm Đài Minh Lãng có một con hổ yêu to lớn như hòn núi nhỏ, có thể trợ giúp hắn đánh giặc. Đàm Đài Tẫn giết Đàm Đài Minh Lãng, đoán chừng gã không ngỡ giết con hổ yêu này, liền tiếp tục nuôi dưỡng, để hổ yêu đánh giặc cho mình.
Rốt cuộc thì người phàm làm sao mà đánh thắng được yêu quái lợi hại. Tô Tô nghiến răng, thật sự là không thể trông chờ vào Đàm Đài Tẫn có bất kỳ quan điểm đúng và sai gì.
Trông thấy binh lính càng ngày càng đến gần, Tô Tô cũng không có ý trốn, hổ yêu ăn thịt các cô gái phải không? Để xem nàng có đánh nát đầu nó ra không!
Hổ yêu vốn chính là uy hϊế͙p͙ lớn đối với người cha tướng quân Diệp lão của nàng, nàng muốn tới tiếp cận bên cạnh Đàm Đài Tẫn, giải quyết con hổ yêu này. Theo như Tô Tô thấy, dù cho Đàm Đài Tẫn sắp làm hoàng đế thì trước mắt cục diện này cũng là tốt nhất, nếu gã thật sự tiêu diệt Hạ quốc, nhất định sẽ là một bạo quân vô pháp vô thiên.
Nàng vừa nghĩ như thế, lúc binh lính bắt được nàng, nàng chỉ giãy giụa một cách tượng trưng rồi bị mang đi.
Tô Tô vừa bị bắt đi nhưng không bị đưa thẳng đến chỗ hổ yêu, ma ma híp mắt đánh giá nàng, cuối cùng Tô Tô bị nhốt ở trong một căn phòng. Trong phòng còn có năm cô gái trẻ. Mấy người họ mặt tái nhợt, có hai người còn khóc lóc lo sợ. Thấy Tô Tô bị đẩy mạnh đi vào, mấy người họ nhìn lướt qua rồi lại tuyệt vọng cúi đầu xuống.
Một cô gái có sắc mặt khó coi nói:
– Vân Nhi, không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, nếu không nghĩ được biện pháp nào, chúng ta chết là cái chắc rồi.
Triệu Vân Nhi mặt mày tiều tụy nói:
– Có biện pháp nào chứ, Đàm Đài Minh Lãng giữ chúng ta lại không phải vì đêm nay hay sao. Tôi từng nghe cha nói, hắn tìm được một con đại yêu ngủ say, muốn đánh thức nó dậy.
Yến Uyển nói:
– Nhưng mà Đàm Đài Minh Lãng đã chết rồi, hiện giờ Mạc Hà đang do đệ đệ hắn làm chủ, chúng ta…biết đâu có cơ hội thì sao.
Yến Uyển nhìn gương mặt mỹ lệ kiều diễm của Triệu Vân Nhi:
– Đúng rồi! Vân Nhi, em xinh đẹp như thế, tối nay chúng ta vẫn có cơ hội, trước khi nghi thức bắt đầu, tân đế sẽ truyền triệu chúng ta. Chỉ cần hắn…hắn nhìn trúng em, chúng ta không cần bị bắt đi đánh thức đại yêu nữa.
Triệu Vân nhi ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút hy vọng.
Tô Tô dù thế nào cũng không thể ngờ tới, ngoài hổ yêu, Đàm Đài Minh Lãng còn muốn đánh thức một con đại yêu khác.
Đàm Đài Tẫn càng khát vọng lực lượng hơn nhiều so với Đàm Đài Minh Lãng, đã có cơ hội này, gã nhất định phải đánh thức bằng được con đại yêu này, dù là moi ra nội đan để mình nuốt, hay là sử dụng yêu vật để đánh giặc, đều là những chuyện mà Đàm Đài Tẫn đều sẽ làm ra được.
Hoàng thất Đàm Đài toàn là kẻ điên.
Nhưng mà mấy cô gái trẻ này hiển nhiên đều không hiểu về tân đế, bởi vì nhóm các cô gái dũng cảm này quyết định đêm nay đi quyến rũ Đàm Đài Tẫn.