Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 130: Tiếc Rẻ

Câu này vừa được nói ra, tâm Tô Tô đều đã lạnh hơn phân nửa.
Cho nàng một thanh kiếm, nàng có thể đánh ngã tất cả người ở đây, nàng làm sao có thể nhảy múa gì chứ, nàng có biết nhảy múa đâu.


Ngược lại trong trí nhớ Diệp Tịch Vụ biết nhảy, thế nhưng kỹ năng này, không được bật trên người nàng Tô Tô.
Cầm sư đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhóm Ma Cơ* (nhóm người múa ca) đi đến hướng trung tâm của điện, Tô Tô kiên cường đi theo.


Nàng yên lặng đứng phía sau nhóm người, với ý đồ nhờ các nàng ngăn trước mặt mình che chắn cho mình.
Người Ma Cơ trước mặt nàng quái dị nhìn nàng một cái.


Thực chất chính là thân thể mà Tô Tô đánh ngất này đáng lý ra là đứng ở phía trước, Ma Cơ thấy nàng “chủ động thoái vị” trong lòng liền vui mừng, cũng mặc kệ Tô Tô có bệnh gì, cao hứng bừng bừng đứng ở chỗ mà Tô Tô nên đứng.


Tiếng đàn vang lên, mọi người nâng tay áo lên, phong thái nhẹ nhàng thước tha, nhảy múa uốn lượn.
Đạm Đài Tẫn từng là Hoàng Tử của Chu Quốc khi ở nhân gian, Chu quốc là nơi có những điệu múa xinh đẹp, dưới chướng của hắn Di Nguyệt tộc cũng như vậy.


Nếu như phải so sánh, Ma Cơ hiện tại vũ đạo chỉ thêm phần tư thái mị hoặc, so với những vũ đạo tuyệt diễm năm đó không hơn là bao.


Linh quang Tô Tô lóe lên, nàng sẽ không nhảy, vì hiện tại mọi người đông, cho dù là nàng không nhảy cũng không có quá nhiều khác biệt, chỉ cần dáng người nàng đủ linh hoạt, lúc nhóm ma cơ đổi tư thế nàng sẽ đem thân mình nấp kỹ.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nhóm ma cơ, uống rượu trong chén.


Hắn cũng không có bảo mọi người ngừng, đôi mắt u lãnh, cũng không có biểu lộ ra mê say khi nhìn nhóm mỹ nhân nhảy múa.
Tô Tô đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất.


Ma cơ mặt ngoài đang khiêu vũ, thực tế đều đang quan sát phản ứng của Đạm Đài Tẫn, biểu cảm này của Ma Quân là hài lòng hay là không vừa ý đây?
Hắn thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, so với những ma tu hưng phấn ở bên ngoài hoàn toàn khác biệt, nhóm Ma Cơ nhảy đến một nửa, trong lòng đều thấp thỏm.


Hôm nay nhảy ở đây, với ý đồ muốn có một đêm đẹp cùng với Ma Quân.
Ma Quân mặt không biểu tình, các nàng có thể lưu lại hay không?
Trong lòng mọi người lo sợ, cuối cùng hoàn thành điệu nhảy.
Tô Tô ngồi xổm phía sau mọi người,nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.


“Nhảy xong rồi?” Người kia mang theo giọng trào phúng.
Nữ tử dẫn đầu trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, không biết tại sao, cảm thấy có một tầng cảm giác áp bách vô hình.
Nhưng dã tâm cùng sự tham lam đốc thúc nàng mở miệng: “Thϊế͙p͙ chờ, còn vì Ma Quân mà chuẩn bị những thứ khác nữa”


“Những cái khác?” Hắn thấp giọng nói.
Gương mặt này của hắn vốn xinh đẹp tinh xảo, thấp giọng cười nói càng hấp dẫn người khác.
So với nhóm nữ tu hắn mới là người làm điên đảo chúng sinh nhưng lại cường đại tàn nhẫn.


Các yêu ma vốn là lớn gan, nữ tu cầm đầu quỳ gối ánh mắt si mê: “Ma Quân, để thϊế͙p͙ phục vụ Ma Quân được không?”
Tất cả mọi người lộ ra ánh mắt mong chờ.
Yêu ma vốn là ɖâʍ loạn.


Không có quan niệm trinh tiết, Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu nhìn các nàng, trầm thấp cười một tiếng: “Vậy liền lưu lại một người”
Hắn vừa nói xong câu này, làm cho nội tâm các nữ tử ở đây sôi trào.


Tiếc nuối không thể toàn bộ được lưu lại, lập tức âm trầm phân cao thấp, mới vừa rồi không khí còn hòa thuận, lập tức khẩn trương.
Tô Tô ở trong lòng mắng hắn đều sắc nam.
Những nữ tử bị hắn nhìn qua, ánh mắt mang theo vẻ dụ hoặc, Tô Tô cũng biết diễn đoạn này nha.


Nàng hiện tại thân là thần, Đạm Đài Tẫn không có khả năng phân biệt được huyễn hóa thuật của nàng.
Nếu như nàng không giống mọi người, mới có thể tạo nên sự khác biệt gây chú ý.


Tô Tô nghĩ thông, điều chỉnh nét mặt của mình, đôi mắt di chuyển, nàng vốn dĩ là đệ nhất mĩ nhân tiên giới, một cái nhăn mày, một nụ cười đã rất đẹp, chính nàng cũng không ý thức được, sự không lưu loát, ngây thơ mới chính là câu người nhất.


Đôi mắt nàng sáng lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, đuôi mắt cùng đuôi lông mày là những tinh thạch màu xanh thẳm, nhìn về thiếu niên huyền y đang ngồi trên kia.
Thoáng qua bốn mắt chạm nhau, hắn dừng một chút, ngón tay gắt gao nắm vào thành ghế.


Một lát sau Đạm Đài Tẫn lạnh lùng dời ánh mắt, chỉ tay vào một người.
Người vừa được hắn chỉ vừa mừng vừa sợ, vừa muốn bước lên tạ ơn, ngón tay hắn lại di chuyển, chỉ về hướng Tô Tô: “Ngươi”


Mặc dù Tô Tô nghĩ đến dùng cách này để lấy đồ trên tay hắn, thế nhưng khi hắn chọn mình, nàng không khỏi hoài nghi, Đạm Đài Tẫn có phải là đã nhận ra mình?
Nhưng khi nàng vừa nảy sinh nghi ngờ, thì người trên vương tọa thản nhiên nói: “Ngày mai là ngươi, theo thứ tự mà đến.”


Hắn lại tiện tay chỉ thêm vài người nữa.
Lúc này Tô Tô không nghi ngờ nữa, nàng cắn răng, trong lòng xuất hiện một sự khó chịu.
Người thành ma quả thật ɖâʍ tà.
Các nữ tử dù không cam lòng nhưng cũng không có cách nào lưu lại, nhưng nghĩ đến vẫn còn cơ hội, lại vừa lòng rời đi.


“Thất thần làm gì, muốn bản tôn hầu hạ ngươi? Quay lại đây.” Đạm Đài Tẫn xùy cười ra lệnh.
Tô Tô đành phải đi qua.
“Rót rượu” Hắn nói.
Tô Tô kiềm chế tức giận, Cửu Chuyển Huyền Hồi trận! Cửu Chuyển Huyền Hồi trận quan trọng.


Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, châm một chén rượu cho hắn.
Đạm Đài Tẫn nhận lấy chén ngọc, Tô Tô chú ý đến, một viên chân châu màu đen, quả nhiên đeo trên ngón tay của hắn.


Đạm Đài Tẫn tu vi sâu không lường được, còn có ba kiện Ma khí, Tô Tô không biết Cửu Chuyển Huyền Hồi trận ở đâu, cũng chưa cầm được viên châu, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn chuyển qua nhập ma đạo, cũng bị ảnh hưởng mà sản sinh ra tâm ma, ai cũng không biết.
“Tiếp tục”


Nàng rót một chén lại một chén, Đạm Đài Tẫn tiếp một chén lại một chén.
Hai người cũng không có nói nhiều.
Đêm Ma vực càng ngày càng lạnh, cho dù hiện tại đang ở trong thần khu, Tô Tô cũng cảm thấy được cái lạnh cắt da.


Ma vực là nơi bị lục giới vứt bỏ, nơi này gian khổ, lúc giá rét, lúc thì nóng kinh người, hoàn cảnh khắc nghiệt.
Nàng cũng không có ý chống cự hàn khí, thân phận hiện tại cũng không phải có tu vi cao thâm nha.


Đạm Đài Tẫn uống cạn sạch tất cả say Thần nhưỡng, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, khi Tô Tô kịp phản ứng, đã ngồi ở trong ngực hắn, cách một lớp che mặt hắn bóp lấy cằm nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
“Tu vi là gì?”
Tô Tô thay đổi giọng nói, trả lời: “Ngưng nguyên”


Vương tọa được đúc từ lạnh thạch, càng thêm lạnh đến không tưởng nổi, Tô Tô lạnh đến mức răng đánh vào nhau, mắt hắn lộ ra sự khinh miệt, tay nắm cằm nàng dùng lực.
Tô Tô thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn.


Trên người hắn cũng lạnh như vậy.Thành ma, cũng như nơi bị vứt bỏ này, bị tước đoạt đi nhiệt độ.
Hắn không nói một lời, ôm lấy nàng, đi về hướng chiếc giường rộng lớn kia.
Chiếc gương phản chiếu ra bóng hình thướt tha của nàng, Tô Tô đột nhiên có mấy phần hoảng hốt.


Loại chuyện này không phải là chưa từng làm qua, lúc đó nàng cùng Đạm Đài Tẫn còn là phàm nhân.


Khi đó hắn hận nàng, rất nhiều lần đều không ôn nhu, chỉ là lúc không kìm lòng nổi, nàng sẽ nhìn vào mắt thiếu niên trong đó không có tơ tình, cũng không nhìn thấy được sự thương tiếc hay là vui thích nào.


Kết Xuân Tằm sớm đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử, nàng vô ý thức liền muốn lui lại, lại trông thấy thứ đeo trên tay hắn, Tô Tô lại nhịn xuống.
Giờ phút này lui bước, sẽ thất bại trong gang tấc.


Thế nhưng không đi, chẳng lẽ thật sự muốn cùng Đạm Đài Tẫn ở trong điện của Ma vực này điên đảo long phượng.
Ma Quân huyền y bắt được ý muốn thối lui trong mắt nàng, mỉa mai mở miệng: “Nếu ngươi không muốn, cút ra ngoài, để người khác đến.”


Câu nói này chọc giận Tô Tô, sự luống cuống kiều diễm đều rút đi, nàng nhìn ma ấn Hỏa Diễm trên tráng Đạm Đài Tẫn, chỉ muốn sau khi hủy đi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, sẽ giẫm mấy bước trên cái gương mặt này.


Nàng cắn răng cười nói: “Ma Quân hiểu lầm, thị tẫm cho Ma Quân, là may mắn của thần thϊế͙p͙”
Chờ xem, đồ chó.
Người làm việc lớn, thì để ý chi túi da bên ngoài này.
Lửa đốt phượng hoàng nàng cũng trải qua rồi, về sau mình sẽ dùng Trọng Vũ đánh vỡ đầu hắn.


Y phục màu đen của Đạm Đài Tẫn rơi xuống, hắn cũng không có gỡ khăn che mặt của nàng, tựa như cũng không để ý gương mặt dưới lớp khăn như thế nào.
Là đẹp hay xấu cũng không quan trọng.


Hắn chỉ nhìn vào đôi mắt xán lạn phẫn nộ của nàng, nhìn đến hắn mơ hồ cảm giác đau rát đôi mắt của mình.
Nửa ngày, hắn lạnh lùng nói: “Nhắm đôi mắt lại cho bản tôn.”
Tâm lý may mắn của Tô Tô vỡ vụn, nàng nghĩ thầm, nhanh nhanh tranh thủ thời gian xong việc sớm.


Tay lạnh như băng chạm vào gương mặt cùng hàng mi của nàng.
Trước mắt là một vùng tối tăm, trong một chớp mắt kia, nàng sinh ra một loại ảo giác, trên người mình là một người yêu nàng thiết tha.
Trong lòng nàng có chút mờ mịt, nàng muốn mở mắt ra nhìn xem biểu cảm của Đạm Đài Tẫn.


Sau một khắc, ánh mắt của nàng đã bị một miếng vải đen che kín.
Tô Tô nghe thấy giọng hắn mỉa mai nhục nhã nàng: “Không phải các ngươi nói, cho bản tôn những cái thú vị khác sao, sao lại ngốc nghếch như con cá chết, ngươi chỉ có chút bản lãnh này?”
Cái tâm tình chó má gì chứ.


Nàng không thể nhịn được nữa, ma tu cũng không phải là nữ tử phàm nhân, trong tay nàng liền biến ra một thanh băng, đâm vào trên bả vai hắn.
Đạm Đài Tẫn hiện tại là thân thể Ma thần, kia thanh băng kia vừa chạm tới hắn lièn hóa thành hư vô.
Tô Tô tựa hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn.
Là ảo giác sao?


Nàng nghe kĩ lại, lại không có âm thanh nào cả.
Một đêm nhẹ nhàng vui vẻ, không biết lúc nào, Ma Vực không còn lạnh nữa.
Một “đêm” ở Ma Vực qua đi, Tô Tô không dám lộ ra bản thân mình là tu vi thần nữ, đành phải đè nén tu vi, ngủ thật say.


Thiếu nữ trần trụi vừa khéo lại đầy đặn xinh đẹp, khăn che mặt của nàng cũng không có tháo xuống, cánh tay trắng nõn vô ý khoác lên ngực của Đạm Đài Tẫn.
Dưới lòng ngực, là trái tim đang đập, cũng là vị trí tử huyệt của mỗi người.
Hắn cũng không có đem tay của nàng dời đi.


Đôi môi đỏ Đạm Đài Tẫn cách một lớp khăn hôn lên môi nàng.
Tự Anh bên ngoài nói: “Ma Quân, Tự Anh có việc bẩm báo.”
Đạm Đài Tẫn không nhúc nhích, truyền âm ra ngoài, Tự Anh nghe thấy âm thanh lãnh đạm của hắn: “Chờ đó.”
“Vâng”


Qua một hồi lâu, Tự Anh cảm thấy kỳ quái, trong điện lại xuất hiện một hương thơm ngào ngạt, giống như hoa Quỳnh nở rộ, mang theo thánh khiết mà thanh tẩy ma khí vậy.
Thượng cổ Hạn Bạt Tự Anh nhạy cảm nhịn không được nhíu mày, trong khoảnh khắc, hương thơm kia liền tiêu tán, thành ma khí nồng đậm.


Tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Tự Anh ngờ vực một lát, sau đó ổn định tâm tình, có Ma Quân, Ma Vực không có khả năng xuất hiện khí tức của Thần.
Ma Quân Huyền y không cho nàng tiến vào tẩm điện, khoác áo đi tới.
“Nói”


Tự Anh vừa muốn mở miệng, lại ngửi được hương thơm trên người hắn, là mùi hương nữ tử, bên gáy của thiếu niên xuất hiện những đường hồng hồng.
“Ma Quân ngài đêm qua…” Tự Anh hồi lâu mới điều chỉnh tốt sắc mặt của mình, cổ quái nói “ngài quá phóng túng”


Yêu ma túng dục vốn là bình thường, thế nhưng Ma thần sinh ra vốn lãnh đạm, đối với phương diện này là có cũng được không có cũng không sao.
Dù Đạm Đài Tẫn trải qua khác biệt, trong cơ thể có tia tình cảm, có thể dung hợp Ma Đan, có tu vi vô song, nhưng cũng không nên như vậy…


Tự Anh nói không ra, Ma Quân có thể chìm đắm trong vui thích, nhưng mà hắn không nên tiếc rẻ thân thể Ma Thần, dung túng nữ tử kia làm tổn thương trên người mình.
Đây là đem mạng giao vào tay đối phương.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nàng: “Có việc thì nói, không thì cút đi”


Hắn áp bách to lớn, làm Tự Anh khó chịu che tim: “Là Tự Anh đi quá giới hạn, Huyền Hồi trận ma khí bất thường” .


Người bên ngoài không biết, Đạm Đài Tẫn cùng Tự Anh lại rõ ràng, Huyền Hồi trận chỉ là tấm bia bên ngoài cho mọi người nhắm đến, cái mà thực sự có tác dụng chính là cái mà Thượng Cổ Ma Thần lưu lại có thể thao túng thiên địa, thay đổi Càn Khôn, Đồng Bi đạo.


Huyền Hồi trận thay đổi linh khí trong trời đất thành ma khí, tẩm bổ Đồng Bi đạo.


Chỉ cần chờ Đồng Bi đạo đủ cường đại, liền để bốn hạt châu vào, khởi động trận, đến lúc đó ma khí trong thiên hạ dốc toàn bộ lực lượng, lực lượng Ma Thần Thượng Cổ lưu lại sẽ thức tỉnh, phá vỡ lục giới, vạn vật đều thành ma.


Khoảng thời gian này yêu ma ở bốn phía đều giết người, hiện tại mắt thấy Đồng Bi ma khí đã sắp đầy đủ, lại làm cho Tự Anh ngày ngày trông coi nó cảm thấy bất thường.
Một loại cảm giác nguy cơ quét ngang nàng, nàng nói không ra nguyên do vì sao.
Đạm Đài Tẫn nói: “Đi xem một chút”


Tự Anh theo sau, trước khi rời đi, đồng tử nàng biến thành màu xám, xem thấu tẩm điện.
Trên giường, áo choàng Ma Quân to lớn đắp lên trên thân thể nữ tử.
Bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía trên là nhưng vết đỏ đỏ hồng mai.


Tự Anh cười lạnh một tiếng, đành phải giả bộ như không biết, đuổi theo Đạm Đài Tẫn.
Một tia thần thức màu trắng yên tĩnh bám vào trên thân Đạm Đài Tẫn, bọn hắn xuyên qua đất hoang của Ma Vực, đến một nơi trên đất là Huyết Nha*(quạ máu).
Huyết Nha bay bay, vì Đạm Đài Tẫn mở ra một con đường.


Mùi máu tanh nồng đậm, trước mắt xuất hiện một tầng kết giới trong suốt.
Sau kết giới, như là một thế giới hư không, hắc ám, âm hàn, im ắng đáng sợ, nhìn lén khó chịu.


Kết giới chạm đến ngón tay mang nhẫn của Đạm Đài Tẫn chớp mắt, hắn cùng Tự Anh liền đến ở bên trong, thần thức trên người hắn lặng lẽ tiêu tán.
Tẩm điện Ma Cung, thiếu nữ vốn ngủ say mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.
“Tìm được Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.”


Mắt Tô Tô nhìn áo choàng trên người mình, nghiến nghiến răng.