Đạm Đài Tẫn rời đi, Tô Tô cùng Trọng Vũ vội vàng tìm cửa vào trận pháp ở trong tẩm cung.
“Không phải Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, là sát trận” Tô Tô nhìn chằm chằm bốn loại hung thú trên đồ án nói, “Tự Anh là người cẩn thận, trước đó chỉ cấp yêu ma nhìn qua Kính Tượng”
Trọng Vũ bay tới: “Thừa dịp bọn họ đều ở thuỷ lao, chúng ta đến nơi khác tìm”
“Được”
Tô Tô vừa muốn rời khỏi tẩm cung của Đạm Đài Tẫn, ánh mắt đột nhiên rơi vào cây đinh trên ghế đá.
“Tô Tô ngươi sao vậy?”
Tô Tô phúc chí tâm linh, Câu Ngọc giống như từng nói với nàng, nàng ở thời cổ sẽ dùng nắm tay để mở mật đạo.
Tay nàng chỉ tương hợp, bấm một đạo pháp, ánh sáng màu trắng trong suốt bao phủ trên tay nàng, Tô Tô hướng về phía Càn Nguyên tám chi thay đổi phương hướng ba lần “két” một tiếng, một lối thông đạo chỉ chứa được một người đi qua xuất hiện.
Tô Tô cẩn thận đi vào.
Trọng Vũ hoá thành bướm tản ra ánh sáng trắng, Tô Tô ban đầu còn nghĩ chỗ này là lối vào Cửu Chuyển Huyền Hồi Trận không nghĩ đến bên trong mật thất là một nhà tù.
Thấy rõ nam tử bị khóa lại xương tỳ bà, Tô Tô sắc mặt thay đổi, tiến lên: “Sư huynh!”
Công Dã Tịch Vô bị bọn họ nhốt ở nơi này!
Trên mặt hắn ma văn đã rút đi, một gương mặt tiêu sái sạch sẽ lộ ra, nghe thấy âm thanh hắn mở mắt ra: “Tô Tô”
Ma đan trên người hắn quả nhiên đã được lấy ra, Tô Tô ý đồ định đụng vào khoá dây xích.
“Không nên đụng” Công Dã Tịch Vô thấp giọng ho một tiếng “Trên khoá có thuật liên kết với tẩm cung Ma Thần, muội động vào sẽ lập tức bị phát hiện”
Tô Tô chỉ có thể dừng tay.
Công Dã Tịch Vô thấp giọng nói: “Thật có lỗi, Tô Tô muội mặc kệ ta, Ma vực nguy hiểm nếu có cơ hội muội mau đi đi”
“Sư huynh, huynh bị nhốt ở đây, muội lại chỉ nghĩ cho mình, muội có thể tha thứ cho mình sao? Tất cả mọi người đều mong huynh trở về, phụ thân, Thanh Vô sư thúc, Thanh Khiêm sư thúc, còn có Diêu Quang sư tỷ.
Đệ tử Hành Dương tông đều biết, là huynh bị gieo vào Ma Đan không phải huynh mong muốn nhưu vậy”
Ngón tay Công Dã Tịch run rẩy không nói gì.
Bị gieo vào Ma Đan, trở thành vũ khí trong tay của Hạn Bạt, khoảng thời gian này hắn giết rất nhiều người.
Cho đù người khác tha thứ hắn, chính hắn cũng không thể tha thứ chính mình.
Tô Tô biết được ý nghĩ trong lòng của Công Dã Tịch Vô, nói: “Bây giờ Ma Thần cùng Thượng cổ Hạn Bạt xuất thế, người trong lục giới cảm thấy bất an.
Sư huynh, chúng ta cần huynh.
Huynh cảm thấy mình phạm sai lầm, vậy liền lấy công chuộc tội”
Công Dã Tịch Vô nở nụ cười, phong cách phong hoa tiên kiếm ngày trước hiện lên.
“Được” Công Dã Tịch Vô âm thanh nhẹ nhàng, giọng điệu giống với ngày trước dung túng đối với Tô Tô, hắn nói: “Sư huynh nghe muội”
“Sư huynh, muội đến tìm Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, huynh biết nó ở đâu không?”
Công Dã Tịch Vô nói: “Lúc trước huynh bị nhập Ma Đan, Tự Anh mang huynh đến đó một lần, đó là cấm địa của Ma vực, chỗ đó cần phải có một viên Thượng Cổ Ma thần mới có thể đi vào.
Trước đó viên đó nằm trong tay Tự Anh, hiện tại hẳn là nằm trong tay của Ma Quân.”
Trong lòng Tô Tô khẽ nguyền rủa một tiếng, đồ trên tay Đạm Đài Tẫn làm sao lấy đây?
“Sư huynh, huynh chờ ở đây một chút, muội nghĩ biện pháp hủy đi Cửu Chuyển Huyền Hồi Ấn, sau đó đến mang huynh về nhà”
Về nhà? Công Dã Tịch Vô đôi mắt run rẩy, nói: “Được”
Tô Tô đi thật xa, Công Dã Tịch Vô nhìn bóng lưng của nàng, mãi không thu lại tầm mắt.
Tô Tô đi dọc theo đường cũ trở về, phát hiện bọn người của Đạm Đài Tẫn vẫn chưa trở lại.
Nàng lần nữa dứt khoát ẩn thân, lặng lẽ đi về thủy lao.
Cũng không biết con rối có thể duy trì bao lâu, nếu không sẽ lộ tẩy mất?
Bên trong thủy lao, ma sen màu tím nở mang mùi hương ngào ngạt, Tự Anh bóp cầm của con rối.
“Nói, Tụ Sinh châu ở đâu?”
Con rối toàn thân đều là máu, nhìn Tự Anh cười một tiếng: “Ta không biết, ngươi có giỏi thì giết ta đi”
Tô Tô trốn sau cột đá, nhìn tình huống trước mặt, con rồi đã bị tra tấn một khoảng thời gian rồi.
Nó không có sinh mệnh, sẽ không đau đớn, nhưng nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn là sẽ không duy trì được bao lâu.
Tự Anh không lấy được Tu Sinh châu, ý cười trên mặt biến mất, móng tay dài ra đâm vào cổ của con rối.
Mặt của con rối giống như đúc với Tô Tô, thần sắc lộ ra sự thống khổ.
Tô Tô nhìn về phía người ngồi ở giữa kia.
Đạm Đài Tẫn một tay chống cằm, trên mặt không biểu cảm nhìn Tự Anh làm nhục “Tô Tô”
Tựa như cho dù nàng có chết trước mặt hắn, trong lòng hắn sẽ không có bất kì gợn sóng gì.
Tô Tô nhìn thấy một màn này, trong lòng lại xuất hiện một mùi vị mà không nói rõ được.
Lần chia tay trước, trong mắt thiếu niên mang theo lệ quang, trông mong nàng ngoái đầu một cái.
Hiện tại gặp lại hắn lại trở về như trước tâm tình quạnh quẽ, Ma Thần giết người không chớp mắt, trong mắt không mang theo độ ấm.
Nhớ đến lời Diệp Trữ Phong đã nói hắn từng nhảy xuống sông Quỷ Khóc, Tàng Hải từng nói ba năm trước đây nhặt được tiểu sư đệ.
Hắn ở sông Quỷ Khóc tìm nàng năm trăm năm, trong lòng Tô Tô dâng lên niềm chua chát.
Trọng Vũ lặng lẽ nhìn Tô Tô, nó có chút chột dạ, hiện tại cũng chưa từng nói với Tô Tô chuyện trong Thiên Lý họa quyển.
Cảm giác của nó quả nhiên không sai, Đạm Đài Tẫn không phải người tốt lành gì, còn trở thành Ma Quân để người người sợ hãi mình.
Thế nhưng là… Sự tình đi tới bước đường như ngày hôm nay, giống như không thoát khỏi có liên quan đến mình.
Nếu như lúc đó từ Thiên Lý họa quyển đi ra, mình nói cho Tô Tô, Đạm Đài Tẫn không có nói dối, Tô Tô quả thật có hứa hẹn sẽ không bỏ rơi hắn, có phải hay không Đạm Đài Tẫn sẽ không nhập ma?
Nó có nên nói hay không? Bây giờ nói những lời này, chẳng phải càng làm cho Tô Tô khó chịu, trong lòng rét lạnh sao?
Mắt thấy Tự Anh muốn giết chết con rối, một cây đao ngăn lại động tác của Tự Anh.
Kinh Diệt nói: “Đủ rồi Tự Anh, Ma Quân còn ở đây, không đến lượt ngươi quyết định.
Hiện tại nàng là người duy nhất biết được Tụ Sinh châu ở nơi nào, ngươi giết nàng, chúng ta đi đâu tìm Tụ Sinh châu.”
Trong lòng Kinh Diệt có tính toán, biết nàng là người quen cũ của Ma Quân, Ma Quân… Lúc trước còn cảm mến nàng, tính tình của Ma Quân âm trầm bất định, nếu như Tự Anh giết người, sợ là Ma Quân sẽ không vui.
Tự Anh nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, đôi mắt xinh đẹp mị hoặc chuyển thành nổi giận: “Ma Quân đại nhân, người đau lòng cho Tô Tô sao?”
Nàng cố ý sờ vào gương mặt của con rối, trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp xuất hiện hay đường huyết ấn đỏ thẫm.
Con rối kêu lên, Kinh Diệt nhẹ nhàng “ách” một tiếng.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn rơi vào khuôn mặt của con rối kia, hắn cười một tiếng: “Đau lòng?”
Đạm Đài Tẫn hờ hững nói: “Muốn xử lý nàng như thế nào, tùy ý các ngươi, bản tôn chỉ cần Tụ Sinh châu”
Dứt lời, hắn nhìn con rối kia một chút, thần sắc lãnh đạm, thân hình bình đạm, thực sự là không quan tâm tới “Tô Tô”.
Tự Anh khẽ cười một tiếng: “Kinh Diệt, thấy chưa? Ma Quân đại nhân quả thật là nhẫn tâm nha”
Môi đỏ cong lên: “Nếu như vậy, ta liền không vội, Kinh Diệt ngươi trông coi nàng, lúc nào nàng chịu khai ra thì mới tha cho nàng”
Tự Anh quay người, thản nhiên đi ra khỏi thủy lao.
Đợi nàng rời đi, Kinh Diệt nhìn bóng lưng của nàng “Phi” một tiếng.
“Bất quá cũng là túi da biến ra đến, đàn bà độc ác”
Thượng cổ Hạn Bạt cuồng vọng tự đại, thực lực mãnh mẽ.
Nhưng yêu ma sợ là đều tham lam, không cam chịu làm dưới người khác.
Kinh Diệt đã từng nổi danh nhất ở thời ma tu, Tự Anh lúc trước có thể làm yêu hoàng, mình chỉ có thể làm cấp dưới của nàng, trong lòng hắn sớm đã không cam lòng.
Hạn Bạt đều để hắn giải quyết hậu quả, cho dù hiện tại Ma Quân xuất thế, Hạn Bạt vẫn như cũ cao hơn hắn một bậc.
Kinh Diệt híp híp mắt, quay người nhìn chằm chằm con rối kia.
Ngón tay hắn lạnh như băng sờ lên gương mặt của con rối, con rối cắn răng lui lại, Kinh Diệt đáng tiết nói: “Tiểu nha đầu, ngươi nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của ta, có thể…”
Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, âm lệ cười lên, tại cổ của con rối hít vào một hơi: “Bán thần, thần nữ… Là tư vị gì nha.
Không bằng ngươi ngoan ngoãn nói Tụ Sinh châu ở đâu, ta có lẽ sẽ bỏ qua cho ngươi”
Tô Tô trốn ở cột đá nhìn nụ cười tà khí kia của hắn, trong lòng căng cứng.
Hai tay nàng kết ấn, dự định mượn nhờ con rối, cho Kinh Diệt một bài học.
Ai ngờ ngón tay Kinh Diệt vừa chạm vào vạt áo của con rối, một đạo sấm xét bổ vào người của hắn.
Kinh Diệt lảo đảo lui lại một bước, chật vật nhìn bốn phía, cắn răng quỳ xuống: “Ma Quân, tiểu nhân chỉ định dọa nàng một chút.”
Bốn phía không có một ai, Kinh Diệt không nhìn thấy người, cũng không dám làm càn.
Nghĩ đến có lẽ ma tức của Đạm Đài Tẫn vẫn lưu lại thủy lao, ma tu dù ɖâʍ tà, nhưng vẫn rất tiếc mệnh của mình.
Hắn vẫn chưa đến mức không cầm lòng được trước sắc đẹp, vội vàng lui về rời đi.
Tô Tô cũng lập tức thu tay về, may mắn mình không có ra tay, bằng không chỉ sợ là Đạm Đài Tẫn sẽ phát hiện mất.
Nàng nghĩ thầm: Tự Anh cẩn thận tàn nhẫn, Kinh Diệt này nhìn qua ngược lại dã tâm bừng bừng, cũng có nhược điểm, có lẽ có bước đột phá.
Tô Tô lúc đầu chỉ ôm một chút hy vọng thử xem, thật không ngờ là thật sự làm cho nàng tìm được cơ hội nha.
Kinh Diệt bây giờ là ma tu Hợp Thể Kỳ, lập tức sẽ bước vào Độ Kiếp kỳ, Hắn đi Tà đạo, cùng Đạm Đài Tẫn khác biệt, hắn không có cách nào trực tiếp thu nạp lực lượng của tu sĩ khác, thế là trong điện nuôi dưỡng không ít nữ tu.
Tô Tô theo sau, phát hiện những thiếu nữ kia đều là lô đỉnh.
Có ma tu, cũng có tu sĩ chính đạo, các thiếu nữ quần áo tàn tạ, dung nhan khô héo.
Trọng Vũ nói: “Tô Tô đừng xúc động”
Nó xem xét, tốt a, Tô Tô không có xúc động.
Sắc mặt của Tô Tô rất khó xem, nhưng cũng không có lôi Kinh Diệt ra đánh một trận.
Hiện tại nếu như xúc động, thì Cửu Chuyển Huyền Hồi trận liền không hủy được.
Những cô nương đáng thương thoi thóp, âm thanh non nớt của Trọng Vũ thở dài: “Làm lô đỉnh chính là đáng thương như thế”
Tu vi sẽ biến mất, dung nhan sẽ héo úa, vốn dĩ là tuổi trẻ xinh đẹp, sẽ từ từ suy yếu già đi.
Tô Tô đột nhiên nhớ đến, mộng cảnh của Yểm ma, thiếu niên áo trắng từng bước đến bên nàng, cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh của nàng, giúp nàng tu bổ mệnh hồn.
Hắn cũng biết rằng, người làm lô đỉnh không chỉ có đê tiện, mà còn sẽ trở nên nhỏ yếu, chậm rãi già đi.
Tô Tô rũ mắt xuống, tâm tình phức tạp.
Theo đuôi Kinh Diệt một đường, phát hiện hắn bên trong ma tu đang chọn những mỹ nhân mới.
Vốn cho rằng hắn chọn lô đỉnh mới cho chính mình, thế nhưng hắn cũng không có nhúc nhích, ngược lại dặn dò cái gì?
Mỹ nhân ma tu tư thái mị hoạt, trong mắt là chờ mong cùng dã tâm.
“Ma vực vào đêm tịch mịch cùng lạnh lẽo” Kinh Diệt cười nói “Ma Quân cũng không phải là không gần nữ sắc, các ngươi nếu ai thật sự bắt được tâm của Ma Quân, có thể tương lai trở thành Ma hậu”
“Kinh Diệt đại nhân nói giỡn rồi” Nhóm ma tu cùng Kinh Diệt cười đùa.
Kinh Diệt bắt lấy một người, xoa nhẹ trên lưng nàng: “Một lát ta sẽ đưa các ngươi đi”
Tô Tô khẽ đếm, chín nữ ma tu.
Kinh Diệt thật là biết chơi, diễm phúc của Đạm Đài Tẫn không nhỏ nha.
Trọng Vũ dừng trên bả vai nàng: “Tô Tô nhìn qua ngươi không có vui nha”
“Không có” Tô Tô đem nó nhét vào túi càn khôn “Phàm làm việc trọng không được nói nhiều tránh hỏng việc”
Trọng Vũ cái hiểu cái không “Có thật không”
“Ừ”
Cũng thua thiệt cho Kinh Diệt nghĩ ra chiêu này, Tô Tô nghĩ đến làm sao để cầm viên kia trên tay Đạm Đài Tẫn.
Ma Vực không phân ngày đêm, vừa đến thời điểm nào đó, nhiệt độ sẽ xuống thấp.
Theo lý thuyết Tiên Ma sớm đã không sợ lạnh, nhưng cổ khí lạnh này hướng vào thân thể bên trong.
Các yêu ma đem khoảng thời gian này gọi là “đêm”.
Ma vực gian khổ khó khăn, không có một ngọn cỏ.
“Đêm” của Ma vực vốn là tĩnh mịch, bên trong ma cung ngay ngắn trật tự, bên ngoài ma khí bốn phía cuộn trào.
Sau khi về đêm, Kinh Diệt mang theo một đám nữ ma tu đi đến tẩm điện Đạm Đài Tẫn.
“Ta đi vào bên trong chuẩn bị, các ngươi cầm rượu, chuẩn bị các thứ ở bên ngoài”
Bọn họ gật đầu.
Thừa dịp khoảng thời gian này, Tô Tô lặng yên không tiếng động đánh ngất xỉu một nữ ma tu trong số đó, tiếp vò rượu trong tay nàng.
Những nữ ma tu này, tướng mạo cự kì xinh đẹp nhưng tu vi lại thấp, Tô Tô biến thành nàng ta, cầm lấy bình rượu xuất hiện, ai cũng không phát hiện bạn mình đã bị tráo đổi.
Các nàng có nàng cố ý đeo lên mặt nạ trong suốt, càng tăng thêm yêu dị, cũng có nàng lộ ra vòng eo mềm mại.
Tô Tô đánh ngất xỉu người này, cũng có mang theo che mặt.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Tô Tô hóa thành dáng dấp của nàng, đem miếng che mặt đổi thành giao sa, xóa đi hoa quỳnh bán thần trên trán, học làm nữ ma tu, tại đuôi mắt thêm những ma thạch màu lam.
Chỉ trong chốt lát, Kinh Diệt đi ra, thấp giọng nói: “Đi vào”
Tô Tô cúi đầu, cùng mọi người đi vào.
Trong ngực nàng ôm rượu, gọi là Say Thần Nhưỡng, trước kia nhân gian tiến cống cho thần linh, hiện tại không biết sao, Ma Cung cũng xuất hiện không ít.
Tô Tô đi vào, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn trong tay vuốt Ma Đan, không ngẩng đầu nói: “Buông xuống”
Các nữ ma tu lần lượt đem Thần Nhưỡng đặt lên bàn trước mặt hắn.
Tô Tô ngồi xuống, học các nàng đặt rượu trong tay.
Nàng vừa nâng cốc đặt lên bàn, động tác vuốt ly Thần Nhưỡng dừng một chút, đột nhiên ngước mắt lên.
Hắn vừa nâng mắt, tất cả mọi người đều nín thở.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn đảo qua Tô Tô, lập tức buồn bực ngán ngẩm rũ mắt xuống, không phân biệt được vui buồn.
Ma tu vốn là lớn gan, nữ tử dẫn đầu kia bị hắn nhìn xuân tâm liền dập dờn, ngữ điệu dụ hoặc nói: “Ma Quân, Ma Giới đại thắng, thϊế͙p͙ có thể hiến một điệu nhảy vì Ma Quân?”
Ngón tay tái nhợt của Đạm Đài Tẫn lướt qua bầu rượu, từ chối cho ý kiến.
Tô Tô: …
Nàng không biết rằng sao khi uống rượu lại có những tiết mục trợ hứng nha.
Lúc các nàng xếp hàng luyện tập, cũng không có mang theo nàng nha.
Loại thời điểm này với Tô Tô, rất hi vọng Đạm Đài Tẫn cự tuyệt bảo các nàng hãy cút ra ngoài nha.
Diễn biến tiếp theo như cùng nàng đối nghịch, người kia vậy mà nhàn nhạt thình lình vang lên, nói: “Có thể”
Đạm Đài Tẫn hơi hất cầm lên, tựa vào vương tọa, mắt lạnh nhìn Tô Tô, nói với mọi người: “Nhảy, nhảy tốt sẽ có thưởng”
Tác giả có lời muốn nói
Đạm Đài Tẫn: “Nhảy nha, ta xem nàng nhảy thế nào.”
Tô Tô: “…”