Một chiếc xe thể thao màu đỏ rất bắt mắt chậm rãi dừng lại, bảo vệ cổng lập tức chạy ra mở cửa, có thể đến học ở trường tư nhân quý tộc này đều là quý công tử hoặc quý thiên kim của xã hội thượng lưu, người nào bọn hắn cũng đắc tội không nổi .
Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông cao to, quần áo đơn giản mà sang trọng, trang sức màu bạc tinh xảo làm nổi bậc làn da màu đồng cổ thập phần gợi cảm, người đàn ông này còn cố tình hơi hơi giương môi hiện lên ý cười, tà khí làm cho người ta không tự chủ được động tâm.
Gỡ xuống kính râm, ánh mắt người đàn ông tối tăm cuồng dã không kềm chế được, thắt lưng dài hơi khom, hắn tà nghễ cố hết sức kéo hai túi hành lý khổng lồ củaThư Liên, tâm tình dường như rất sung sướng.
Nhâm Thần Phong cạo sạch râu, chải phẳng tóc, cởi bỏ quần cộc in hoa, vẫn cứ là người đàn ông bá đạo dã man kia, nhìn một thân quần trắng của Thư Liên giống như cô bé giúp việc đi theo bên cạnh hắn, hắn liền cảm thấy toàn thân thư sướng (thư thái +sung sướng). Đương nhiên thư sướng này, không thể thiếu công lao của việc “sau khi ăn uống no say” thỏa mãn.
Bảo vệ thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của người đàn ông, do dự : “Ách, vị tiểu thư này, có cần giúp hay…”
“Không cần.” Giọng nói trầm thấp đánh gãy lời hắn, Nhâm Thần Phong ung dung nhìn Thư Liên rụt rè lết đến bên cạnh hắn, “Cô ấy là nữ giúp việc của ta, bổn thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, cho phép cô ấy đi học.”
“Cảm ơn, một mình tôi xách được rồi .” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bảo vệ, Thư Liên hồng mặt nói cảm ơn.
Vì để cô có thể hoàn thành một năm đại học còn lại một cách bình thường, hôn lễ của cô và Nhâm Khải Hoa đã được giản lược, nếu không cũng sẽ không có chuyện sau đêm tân hôn một mình cô chạy đến đây cũng không ai biết, còn bị Nhâm Thần Phong ăn sạch sẽ.
Hơn nữa Nhâm Thần Phong còn thập phần bá đạo trực tiếp làm thủ tục chuyển trường cho cô.
Quản gia cũng được, người hầu cũng không sao, chỉ cần Nhâm Thần Phong không để lộ quan hệ của cô với cha con bọn họ, hắn muốn nói cái gì, cô cũng không dám có ý kiến.
“oh my god!” Một giọng nữ kích động vang lên, “Mình có phải hoa mắt hay không , kia không phải Thần Phong học trưởng sao!”
“Đúng rồi đúng rồi, hắn! Hai lần trước ta có nhìn thấy trong đại hội các nhân vật phong vân của trường, Trời, thân hình hắn quá gợi cảm!”
“Thần Phong học trưởng không phải đã sớm hoàn thanh tất cả các chương trình học ra nước ngoài đào tạo sâu rồi sao, vì sao lại đột nhiên trở về?”
“Quản nhiều như vậy làm gì, mỗi ngày được nhìn thấy mặt anh ấy không phải tốt hơn sao, trời ạ ta chịu không nổi !”
Hai cái cô gái háo sắc rõ ràng bỏ qua sự tồn tại của Thư Liên, chỉ biết líu ríu bên cạnh, Thư Liên kéo lê kéo lết hai va ly hành lý, chạy chậm phía sau, mới miễn cưỡng đi theo ngay phía sau Nhâm Thần Phong, không chú ý tới phía sau có một cánh mắt, vẫn dõi theo bóng dáng thất tha thất thểu của cô, mãi đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.
Sau kính xe màu đen, trên gương mặt thiếu niên không có biểu tình gì, mặc đồng phục, tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, hắn hẳn là sinh viên duy nhất mặc đông phục ở đây, nhưng mà khí chất lạnh lùng cao quý kia dù muốn giấu thế nào cũng không giấu được.
“Triệt thiếu gia, có thể đi chưa?” Một thân trang phục màu đen, lái xe cung kính hỏi.
Hạ xuống ánh mắt nồng đạm khao khát, che lại thần sắc thất vọng kia, Hàn Triệt thanh âm cực kì nhẹ nhàng: “Ân.”
Người hắn muốn tìm, làm sao có khả năng xuất hiện ở trong này.
Cô hiện tại, nhất định rất khó khăn, rất tuyệt vọng đi, thành phố rộng lớn như thế này, cô sẽ ở đâu, mấy năm nay, cô rốt cuộc sống có tốt không…
Hắn vô ý thức thở dài một hơi, âm thanh kia rất nhỏ bé cơ hồ chôn vùi trong tiếng máy ầm ầm của xe ô tô.