Phong Vân trong lòng tự hỏi, còn chưa có thấy trên đài trưng bày là
cái gì, đã bị Phong Vũ nhanh chóng túm bọn họ đến chỗ ngồi trên cao.
Lâm Quỳnh cùng Dương Vụ một người phải ,một người ngồi bên trái,thấy
Phong Vũ và Phong Vân, một người thì mỉm cười, một người thì lạnh lùng
gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Phong Vân thấy vậy cũng không nói nhiều, bị Phong Vũ bắt ngồi xuống.
“Lúc này đây chúng ta đang được nhìn thấy một vật phẩm trân quý, không có giá khởi điểm , các vị tùy ý khai giá.”
Phong Vân vừa mới ngồi xuống, trên đài người bán đấu giá đã bắt đầu .
Không có bao nhiêu lời giới thiệu, người bán đấu giá vừa dứt lời, nhẹ nhàng vỗ tay, chiếc rèm che phía sau rớt ra, một cây thủy tinh bị đẩy
ra.
Mà trên cột thủy tinh, lấy ngân liên buộc chặt một người.
Tóc dài màu bạc xinh đẹp rối tung,nửa trên trần trụi , đôi mắt hơi
hơi nhắm,hai hàng lông mi thật dài cơ hồ giống như hai bàn chải nhỏ sắp xếp , nhẹ nhàng lay động .Ngũ quan xinh đẹp hoàn toàn không thể dùng
lời nào mà hình dung được.
Thiên nhân chi tư, thần tiên chi mạo.Đẹp đẽ như thế mà lại bị buộc
chặt đưa lên, nhìn qua mảnh mai vô hạn, lại cất dấu một cỗ dã tính nam
tuấn mỹ, làm cho trí tưởng tượng của người ta bị tàn phá hết sức.
“Hấp.” Người này vừa được đưa lên ,mọi người đang ngồi bên
dưới nhất tề hít một hơi. Ánh mắt mọi người trong nháy mắt như có lửa
nóng bùng lên.
“Thật sự là yêu nghiệt.” Phong Vân cũng bị hấp dẫn ,có chút thẫn thờ, không khỏi nói nhỏ một câu.
Mộc Hoàng bên cạnh nghe thấy thế, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Vân một cái.
Phong Vân trợn mi, người này bệnh thần kinh a, trừng mắt làm cái gì chứ, nàng có làm gì đâu.
“Ngươi hảo hảo ở đây xem.” Phong Vũ bên cạnh túm Phong Vân một phen, thấp giọng nói.
Mỹ nam , đúng là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong.
Phong Vân lại ngẩng đầu nhìn lên.
Da trắng như tuyết , khí chất tinh thuần, không có tạp chất trong hơi thở, lỗ tai có hơi…… Vi tiêm lỗ tai?
Phong Vân sửng sốt,lúc này mới chuyên tâm nhìn lại.