-“ Vì cái gì?” vừa xoay người, thanh âm Mộc Hoàng liền vang lên, tràn ngập hoài nghi. Phong Vân hiểu được ý của Mộc Hoàng, cười cười nói:” Quân tử một lời nói ra tứ mã nan truy. Hách Liên Phong Vân ta một lời
đã nói ra ngàn vàng cũng không đổi, ta đã nói sẽ bảo toàn cho tính mạng
của ngươi thì ngươi sẽ được bình an .”
Nói xong liền hướng về phía trước tiếp tục đi. Thân là người của công phủ, một lời hứa hẹn chính là ngàn vàng. Đây chính là chuẩn tắc làm
người a . Mộc Hoàng nhìn theo bóng dáng Phong Vân, đáy mắt vốn lạnh như băng trong nháy mắt chợt biến chuyển. Cho tới bây giờ, hắn còn chưa
từng cần người khác cứu qua. Hắn cũng không cần người khác bảo hộ, cũng
không ai dám nói bảo hộ hắn. Mà hôm nay, hắn lại bị nữ nhân quái đản ,
nữ nhân luôn cùng hắn đối địch trước mắt này bảo hộ. Khi mệt mỏi, hắn
cũng có thể dựa vào người khác sao? Lúc nguy hiểm cũng sẽ có người cứu
hắn sao? Theo bọt nước từ vạt áo thấm vào bùn đất, thần sắc của Mộc
Hoàng cũng biến đổi ngàn vạn.
-“Còn không mau đi, ngươi chờ đường tự sinh ra a!” Thanh âm
của Phong Vân từ phía trước vọng lại, Mộc Hoàng nghe tiếng, vẻ mặt chậm
rãi bình tĩnh trở lại, một lần nữa khoác lên vẻ mặt lạnh như băng. Hiện
tại không phải là thời điểm suy nghĩ này nọ, cần xem xét cái nơi cổ quái này đã , Mộc Hoàng lập tức liền hướng Phong Vân đi đến.
Con đường uốn lượn, một trước một sau, Phong Vân cùng mộc hoàng dù gặp nguy cũng không loạn.