Rơi vào nước có thể ngăn cản linh lực, tiểu thực cự nhiên có thể
không có việc gì. Nàng chính là vận khí thật tốt, có thể gặp được bảo
bối tiểu thực này a . Tiểu thực biến hóa về chỉ bằng nắm tay, hai phiến
lá cắm xuống, đóa hoa tam sắc cao cao giơ lên, vô cùng tự hào. Đó ,
không nhìn xem nó là ai đi .
Phong Vân thấy vậy cười, búng búng tiểu thực đóa hoa: “ Ngươi được một phen đắc ý, trở về nhất định sẽ cho ngươi ăn đại tiệc.”
Tiểu thực vừa nghe có đại tiệc lập tức a dua nịnh nọt, dùng đóa hoa cọ cọ vào mặt Phong Vân, vẻ mặt vô cùng khoe mẽ.
Phong Vân sủng nịch cười cười, vừa đùa với tiểu thực, vừa quan sát
bốn phía. Nơi nàng đứng là một bình đài, có tảng đá phô, có hai bạch
ngọc đại trụ đứng sừng sững giống như canh gác đại môn.
Bình đài phía sau, có đường hướng sâu về phía trong , không biết điểm cuối. mà chỗ Phong Vân tưởng là một cái đầm, giờ mới phát hiện cư nhiên không thấy điểm dừng, chính là vô biên vô hạn. Trên đầu tối đen như
mực, tuy cái gì cũng không thể nhìn thấy nhưng Phong Vân có thể cảm thấy được cái gì cũng không có. Bọn họ đã không có đường để lùi. Bọn họ thật giống bị túm đến một cái khác không gian, không tìm thấy đường về.
Phong Vân nhíu mày nhìn mặt nước vẫn yên tĩnh, Mộc Hoàng còn ở trong đó.
Vuốt nhẹ cành lá của tiểu thực , ánh mắt Phong Vân nhanh chóng chuyển động. Mộc Hoàng là một người vô cùng nguy hiểm, nếu hắn khôi phục linh
lực, hắn có thể tuân thủ lời hứa hay không , nàng thật sự không nắm
chắc. Nếu Mộc Hoàng chết ở chỗ này thật đúng là giúp nàng giảm bớt một
đại phiền toái rồi. Về phần chịu trách nhiệm, nàng chỉ cần đổ lên đầu
học viện Lai Nhân , thật là trăm lợi mà không có một hại. Mà nếu nàng
cứu hắn, hiện tại hắn lại không có một chút lực lượng, mà ở cái nơi thần bí quái gở như thế này , chắc chắn sẽ mệt nàng, gia tăng thêm gánh
nặng cho nàng .
Ý niệm trong đầu Phong Vân nhanh chóng chuyển động, phân tích lợi hại rành mạch.
-“Đi thôi đi thôi, cứu hắn làm gì? Ta cũng không thích hắn, hắn khi dễ ta.” Tiểu thực cùng Phong Vân linh hồn tương thông, Phong Vân nghĩ gì, tiểu thực vô cùng rõ ràng.
Phong Vân thấy vậy đành thở dài: “ Quên đi, ta là người tốt, tiểu thực, đem hắn túm lên đây, ta sẽ cho ngươi hẳn hai cái đại tiệc.” Không đợi tiểu thực từ chối, Phong Vân liền tung ra ngon ngọt làm mồi
dụ. Tiểu thực hừ một thanh tỏ vẻ bất mãn liền hướng mặt nước vọt tới. Cơ mà hai cái đại tiệc à nha , nó thích.
Lúc này, dưới nước, Mộc Hoàng buông lỏng hai tay, mặc kệ thân thể dần dần chìm vào trong nước. hắn biết, Phong Vân đã được tiểu thực đưa lên
bờ. Bình thường, nước này không làm gì được hắn nhưng hôm nay… Mộc
Hoàng trào phúng nở nụ cười. Không thể tưởng được hắn cũng có ngày hôm
nay, vì đại cục hắn thế nhưng phải tạm nhân nhượng thôi, suy nghĩ lướt
nhanh, nụ cười còn ngưng đọng nơi khóe mắt.Thì đột nhiên một nhánh cây
phá vỡ mặt nước, hướng hắn lao thẳng tới. Là tiểu thực a .
Này… nữ nhân kì quái thế nhưng lại cho tiểu thực tới cứu hắn, ….bọt
nước bắn tung tóe, Mộc Hoàng nhanh chóng bị tiểu thực kéo đến trước mặt Phong Vân .
Hoàn thành nhiệm vụ, tiểu thực chưa gì đã vội vàng nhe nhởn vênh mặt
kể công. Phong vân nhẹ nhàng xoa xoa tiểu thực, lại nhìn đến Mộc Hoàng
vì ở trong nước lâu mà nghẹn đỏ cả mặt , nói: “ Đi thôi”.