Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 515

Phong Vân nghe thế thì sắc mặt trầm hẳn xuống, nếu có liên quan đến Mộc Hoàng thì đó cũng là chuyện của nàng, “Vậy thì có chuyện để nói rồi!”

“Được rồi!” Diêm La nghe đến đây thì sắc mặt âm trầm mới tốt lên một chút. Ông ta vung tay lên, “Ngươi theo ta vào đây!”

Giữa làn gió núi mơ hồ và ráng chiều đỏ ối, cung điện đỏ rực càng tỏa ra vẻ đẹp bức người.

Giữa khung cảnh êm đẹp này, tại cung Ung Hòa trên núi Vô Kê đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ. Ngay sau đó, một luồng linh lực vô cùng mãnh liệt lập tức cuồn cuộn xông thẳng lên chín tầng mây. Cùng với luồng

linh lực dũng mãnh đang ầm ầm lao ra này, một bóng người bị lôi thẳng

đến Hắc Thạch Phong trên núi Vô Kê.

Một luồng linh lực đỏ au và luồng sức mạnh trong suốt đang đan xen

vào nhau trên trời. Dưới ánh chiều tà, ánh sáng rực rỡ bắn ra tứ phía

như những mảnh vỡ của một ngôi sao đang phát nổ.

“Sao lại thế này? Sao sư phụ lại dốc toàn lực mà xuống tay thế nhỉ?”

“Trên người người đó không hiểu sao lại dày đặc sức mạnh Ám chi nguyên nhỉ?”

“Hắc Thạch Phong? Sư phụ muốn nhốt người đó dưới Hắc Thạch Phong sao? Còn gì là mạng nữa…”

“Ơ, hình như là cô gái mà Đại sư huynh đưa tới thì phải…”

“Ô, thật không…”

“Có chuyện gì thế nhỉ?”

Giữa màn đối chọi dữ dội của hai luồng linh lực cứ cuồn cuộn lao ra,

đám đệ tử trên núi Vô Kê bắt đầu ló đầu ra xem xét. Ai nấy đều tràn đầy

kinh ngạc khi thấy có bóng người đang bị đánh ở phía Hắc Thạch Phong.

Vô số lời phỏng đoán ong ong nổi lên bốn phía, cùng với đó là nỗi

khiếp sợ không thôi. Vị cung chủ trước nay không bao giờ thèm động tay

động chân bỗng giận dữ xuống tay thế kia, mà đối tượng lại là nữ nhân do Đại sư huynh của bọn họ đưa tới, hơn nữa, người này cũng xem như sắp

trở thành vợ của Đại sư huynh rồi. Mà trên người nữ nhân đó lại nồng đậm khí tức của Hắc Ngục, việc này…

Vừa rớt xuống đất, Phong Vân lập tức bị một chưởng hung hăng của Diêm La đánh bay về phía Hắc Thạch Phong trên núi Vô Kê. Linh lực của Diêm

La không ngừng tăng lên thì Ám chi nguyên trên người nàng cũng nhanh

chóng lan tỏa và điên cuồng chống chọi lại với luồng linh lực màu đỏ đó.

Tiếng nói của sư phụ Diêm La còn vang vọng bên tai Phong Vân, Phong

Vân như thể thấy cả trời sao đang đổ ụp xuống đầu mình. Tuy quanh người

đều bị bao phủ bởi sức ép của đối phương nhưng trong lòng nàng lại không sợ hãi chút nào. Nhanh như sao xẹt, Phong Vân lao về phía Hắc Thạch

Phong.

Cùng lúc đó, một ngọn núi treo lơ lửng trên không trung bắt đầu phi về phía Phong Vân.

Thân như chim nhạn, lúc ẩn lúc hiện.

“Phong Vân, là khí tức của Phong Vân phải không?” Vào lúc

này, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vẫn chậm chạp tìm đường vào sâu bên

trong núi Vô Kê vừa bước lên đỉnh núi thì trông thấy ở đằng xa, Phong

Vân đang ngã mạnh xuống đất.

Mà sau khi ngã xuống, một nửa ngọn núi cao vút đang lao tới định đè lên người nàng.

“Chuyện gì thế này?” Phượng Vũ Náo sửng sốt trong chớp mắt.

Mộc Hoàng mới rời khỏi được nửa ngày mà tại sao Phong Vân đã bị…

“Ầm.” Hai người còn đang kinh ngạc thì hai luồng ánh sáng

màu đỏ và trong suốt trên người Phong Vân đột nhiên nổ mạnh một cái.

Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh đều nứt toác ra.

Tiếng nổ bạo liệt làm không gian xung quanh cũng trở nên vặn vẹo, một cơn lốc xoáy khổng lồ bất ngờ xuất hiện bên cạnh Phong Vân. Cùng lúc

đó, Phong Vân bỗng cảm thấy cả người chấn động, dấu son môi màu đen sau

gáy nàng lập tức tan biến.

Sức mạnh bảo hộ của Thiếu chủ đã bị sư phụ Diêm La phá hủy.

Ám chi nguyên bị phá nhưng trên người Phong Vân vẫn còn sức mạnh của

chính nàng, sức mạnh này trong nháy mắt bao phủ lên toàn bộ cơ thể của

Phong Vân.

Hai luồng sức mạnh gây ra trận nổ lớn khiến không gian xung quanh cũng không ngừng chấn động. Phong Vân chợt lắc người vọt đi.

Lúc này không chạy thì còn đợi bao giờ?

Nhưng trong chớp mắt này, sức mạnh hắc ám được bảo vật của bộ tộc

tinh linh trấn áp cũng bị ảnh hưởng bởi việc Ám chi nguyên bị phá vỡ. Nó phá tan sự áp chế của Thảo chi hồn rồi trong nháy mắt đã đánh úp lên

toàn thân Phong Vân.

Phong Vân chỉ cảm thấy sức mạnh trong người đã bị kiềm hãm lại, sức mạnh của nàng trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Không hay rồi! Phong Vân không ngờ sức mạnh cổ quái này lại có thể

phá tan phong ấn. Nàng thầm than một tiếng rồi vận dụng toàn lực định

lùi lại phía sau.

Thế nhưng, tại nơi đang xảy ra sự va chạm giữa các luồng sức mạnh

này, chỉ một sai sót nhỏ cũng biến thành sai sót không thể cứu chữa. Mất đi sức mạnh bảo hộ, mất đi linh lực, Phong Vân làm sao có thể né tránh

được.

Cơn lốc xoáy được tạo ra do sự va chạm giữa linh lực của Diêm La và

sức mạnh của Thiếu chủ điên cuồng bao phủ lên người Phong Vân, khiến

Phong Vân không thể hít thở. Đây là cơn lốc xoáy do hai luồng sức mạnh

cực kỳ hung hãn tạo ra, Phong Vân chỉ cần bị hút vào là lập tức sẽ mất

mạng.

Cùng lúc đó, Hắc Thạch Phong đang lơ lửng trên đầu nàng cũng nhanh

như chớp ép xuống. Không khí bị co lại khiến Phong Vân trong tích tắc

không thể thở nổi.

Phong Vân đã lâm vào đường cùng rồi.

“Không được! Không thể thế được! Ta không thể chết được!” Lâm vào cảnh khốn cùng, hai mắt Phong Vân đã trở nên đỏ ngầu, nàng cắn mạnh một cái, một ngụm máu tươi lập tức trào ra.

Cơ thể không còn chút linh lực bỗng thẩm thấu ra một chút linh lực.

Phong Vân nghiến răng một cái, nàng liều mạng vận dụng chút linh lực cuối cùng để lùi lại phía sau.

Thế nhưng, chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển.

Cơ thể nàng vẫn bị cơn lốc xoáy mạnh mẽ hút vào, ngọn Hắc Thạch Phong trên đỉnh đầu vẫn đang tạo sức ép xuống đầu Phong Vân.

“Không hay rồi! Phong Vân không chịu được rồi!” Mà lúc này,

Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đang ở gần Phong Vân nhất, thấy cảnh tượng như vậy, hai người vừa kinh ngạc vừa không chút do dự nhất tề đánh về

phía Phong Vân.

“Liên thủ!” Ngàn Dạ Cách hét lớn một tiếng.

Không dám so sức mạnh của mình với luồng sức mạnh cường hãn kia, hai

đại đế quân của Thiên Khung và Tinh Vực lần đầu tiên liên thủ với nhau.

Hai luồng sức mạnh điên cuồng lao ra như một tấm lưới giữa không trung

nhưng không chống chọi lại được với cơn lốc xoáy mà vừa đến gần Phong

Vân đã biến đi đâu mất.

Cùng lúc đó, Thiếu chủ đang ở Hắc Ngục bỗng bị chấn động mạnh.

“Nàng gặp nguy hiểm sao?” Thiếu chủ đứng bật dậy và quát khẽ một tiếng. Lực bảo hộ của hắn đã bị phá, lại có người nào có thể phá

được lực bảo hộ của hắn, còn Phong Vân…

Cũng lúc đó, ở Nam Viên, Mộc Hoàng đã trở lại Đế cung và đang cầm

khẩu dụ của núi Vô Kê đưa cho bọn Ma Ha Cách, sư tử Hoàng Kim, Tiểu Thực xem với vẻ dạt dào đắc ý.

“Xí, có gì đặc biệt hơn người đâu? Vân Vân nhà ta vốn phải là… A, Vân Vân gặp nguy rồi…” Tiểu Thực nhìn vẻ đắc ý của Mộc Hoàng với ánh mắt khinh bỉ. Còn chưa

nói xong, nó đột nhiên kêu to một tiếng rồi ngay sau đó, thân hình chợt

lóe sáng và biến mất ngay trước mắt Mộc Hoàng.

Mộc Hoàng sửng sốt, là bản thể gọi về đây mà. Tiểu Thực và Phong Vân

là một thể thống nhất, cách xa như vậy mà bị gọi về thì chỉ có thể là bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Có chuyện rồi!” Cùng lúc đó, cơ thể của sư tử Hoàng Kim

cũng chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một lời nói cực kỳ khiếp sợ

phiêu tán trong không trung. Nó đã kết khế ước với Phong Vân nên vào giờ khắc tính mệnh của Phong Vân gặp nguy hiểm, khế ước cũng tự nhiên có

hiệu lực.

Mộc Hoàng còn đang trố mắt nhìn trong nháy mắt đã đại biến sắc mặt.

Hắn ầm ầm đứng lên rồi nhanh như chớp lao về phía phía núi Vô Kê.

Phong Vân đã xảy ra chuyện rồi!

“Phong ấn đã bị phá vỡ, khí tức có vẻ rất bất thường!” Á Phi đang ở chỗ của tộc người lùn để tạo chiến giáp cho Phong Vân bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Bảo bối trấn tộc của bộ tinh tinh linh đã bị phá bỏ sức mạnh.

“Đi!” Vươn tay ra mạnh mẽ mở toang không gian trước mặt, Á Phi túm lấy đám người Hỏa Phượng rồi biến mất trong nháy mắt.

Trời chiều trên núi Vô Kê như đang bốc hỏa.

“Ầm.” Hắc Thạch Phong ầm ầm lao xuống và lún sâu trên mặt

đất. Không gian bị cơn lốc xoáy khổng lồ cuồn cuộn quét qua, ngay cả bụi bặm cỏ cây cũng bị nó ào ào cuốn vào.

Trời ơi!