Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 514

Hôm nay là lần đầu tiên nàng được nghe nói tới những cái tên này,

trước kia quả thực chưa hề nghe nhắc đến, sao người đó lại cấp Căn

nguyên bảo hộ cho nàng?

Ở đại lục này ai mà chẳng biết Căn nguyên bảo hộ chính là tự cắt một

tầng sức mạnh của mình để đi theo người được bảo hộ và bảo vệ cho người

đó chống đỡ lại các lực công kích có sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân người được bảo hộ?

Việc này… Nàng không biết từ khi nào nàng đã đụng chạm tới một nhân vật như vậy?

“Ta không biết.” Phong Vân vừa vuốt vuốt cổ vừa lắc đầu.

Nàng chắc chắn đã đụng chạm với người đó, nếu không đã không có dấu son

môi này. Nhưng nàng quả thực không hề biết đấy là ai và khi nào.

“Nhớ kỹ lại xem nào, ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ của ngươi nữa?” Sắc mặt sư phụ Diêm La trở nên đen thui.

Hắc Ngục đó từ xưa tới nay chính là kẻ thù của núi Vô Kê, mối thù đó

là mối tư thù, hai bên là kẻ thù truyền kiếp của nhau, đó là mối huyết

hải thâm thù… Dù sao hai bên cũng là những kẻ thù không đội trời chung,

vậy mà hôm nay, vợ của đồ đệ ông ta không hiểu sao lại mang trên người

sự bảo vệ của Địa ngục chi vương, chuyện này thật nực cười, quả thực rất nực cười!

Ai đã hôn lên cổ nàng? Đôi mắt của Phong Vân nhanh chóng đảo một vòng.

Ngoài Mộc Hoàng ra thì còn ai hôn lên cổ nàng? Không có ai cả, ở Á

Sắt không có, ở Thiên Khung không có, ở Nam Viên cũng không có, việc

này…

“A, đúng rồi, một tiểu cô nương đã hôn lên cổ ta, đúng là như thế!” Phong Vân bỗng nhớ lại hôm ấy lúc bọn họ đi vào rừng ma thú của Nam

Viên để thử nghiệm hồng y đại pháo thì bỗng xuất hiện một tiểu cô nương

đột nhiên xuất hiện đột nhiên đi mất.

Nàng đã bế tiểu cô nương đó lên một chút, và tiểu cô nương đó đã hôn nàng một cái. Chẳng lẽ đúng là tiểu cô nương đó?

“Tiểu cô nương?” Diêm La và Thần Tiên cùng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thời nhíu mày lại.

Địa ngục chi vương của Hắc Ngục đâu phải là một tiểu cô nương? Không biết là ai mà có thể tách sức mạnh ra khỏi cơ thể…

Gió thổi mây trôi, sương mù nhè nhẹ lượn lờ trên đỉnh núi…

“Cho dù là ai thì tóm lại là ngươi đã bị hắn ngắm trúng rồi đấy!” Trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, Diêm La đen mặt trừng mắt nhìn Phong Vân.

“Mà núi Vô Kê của chúng ta lại không đội trời chung với Hắc Ngục.” Sư bá Thần Tiên khoanh hai tay trước ngực.

Phong Vân xua tay, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

Chẳng qua là bị một tiểu cô nương ngắm trúng, nàng đâu có làm gì có lỗi

với người khác? Núi Vô Kê không đội trời chung với Hắc Ngục nhưng nàng

thì không. Tóm lại một câu là chuyện này liên quan gì đến nàng?

“Mẹ của Mộc nhi đã bị chết trong tay Hắc Ngục. Nếu năm đó Mộc nhi không sớm đi theo chúng ta thì đã chết trong tay bọn Hắc Ngục đó rồi.” Sư bá Thần Tiên lạnh lùng nói.