Phong Vân quay đầu trừng mắt nhìn.
Ngồi bên cạnh Á Lê, Á Phi là người duy nhất còn tỏ ra tương đối tao
nhã. Ít nhất hắn không vừa ôm vừa gặm mà biết dùng dao xắt con heo quay
ra thành mấy miếng rồi mới ăn. Lúc này Á Phi mới ngẩng đầu lên rồi vỗ vỗ lên đầu Á Lê. Phong Vân nghĩ chắc hắn đang muốn giáo huấn Á Lê nên có ý chờ đợi hắn ra lời giúp đỡ mình.
Tiếp đó, Á Phi gật gật đầu rồi bình tĩnh nói, “Hiếm thấy ngươi nói đúng được một lần thế này.”
Người dân Nam Viên vô cùng dũng mãnh, đây quả không phải là nơi Thiên Khung có thể so sánh được! Tảng thịt to thế này, hũ rượu lớn thế kia,
cái loại hăng hái này chắc chỉ ở đây mới có, quả thực đây là nơi nam
nhân có thể tha hồ phóng túng.
Lời này vừa nói ra khiến Phong Vân hoàn toàn bị đả kích và cam chịu
bị đánh bại. Nàng cúi đầu rồi hít sâu một hơi. Sắp được gặp Mộc Hoàng
rồi, tâm tình của nàng đang rất tốt, phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn!
“Ồ, Tinh Quan, sao hôm nay ngươi lại tới đây, không đi tiếp đón khách sao?” Giữa lúc Phong Vân còn đang cố gắng nhẫn nhịn thì ở dưới lầu có một tiếng hô lớn xuyên qua cửa sổ truyền thẳng lên trên.
“Hôm nay ta được nghỉ ngơi.” Một giọng nói thô kệch lập tức vang lên ngay sau đó.
“Nghỉ ngơi à, đến đây ngồi đi…”
“Tinh Quan, sang bên ngày ngồi với chúng tôi…”
“Ngồi với chúng tôi ở đây này…”