Phong Vân không nói gì, tên Á Lê này…
Sau đó nàng ngẩng đầu lần lượt nhìn thấy Á Phi, Hỏa Phượng cùng chín chiến binh tinh linh, đây là…
“Phong Vân , Mộc Hoàng là Nam viên hoàng đế, Nam Viên xa xôi, đi
đường sẽ gặp nhiều khó khăn, ngươi hãy mang theo mấy tiểu tử này đi
cùng.Đây cũng là cơ hội cho bọn họ mở rộng kiến thức ra bên
ngoài, điều hạn chế của bô tộc mấy ngàn năm nay, hiện tại trong tộc cũng không có việc gì, cũng là cơ hội cho bọn họ đi ra ngoài.” Tinh Linh tộc trưởng thấy vậy mỉm cười.
Phong Vân cũng hiểu ý của tộc trưởng.
Mộc Hoàng là đế quân đầy quyền lực của Nam Viên.
Nàng là tiểu nha đầu không quyền không thế, Tinh Linh tộc trưởng là
muốn tạo chỗ dựa vững chắc cho nàng.Sau lưng nàng có Tinh Linh tộc, cho
dù người Nam Viên ngông cuồng cũng phải nể vài phần.
Phong Vân nhếch khóe môi, cười nói với Tinh Linh tộc trưởng:“Ta sẽ không khách khí .”
“Không cần khách sáo.” Hỏa Lôi, Đỗ Tư, hai trưởng lão cười nói.
“Vậy đi thôi.” Á Phi lãnh đạm, quay đầu đi ra khỏi cung điện.
“Ha ha, đi ra ngoài chơi.” Á Lê mừng rỡ.