Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 339

Nhưng trong cuộc sống này, nàng mong muốn điều gì, nàng muốn sống thế nào?

Lần đầu tiên nàng cảm thấy dao động.

“Lại đây.” Mộc Hoàng đứng đầu đường nhìn nàng, hắn đang gọi nàng.

“Vân Nhi, lại đây, chúng ta hãy về nhà nào.” Mẫu thân của nàng đứng ở con đường bên phải, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Phong Vân trầm ngâm thật lâu, giương mắt nhìn Mộc

Hoàng, chân chậm rãi đi vào con đường bên phải.Hãy quên Mộc Hoàng, coi

như chưa từng gặp hắn, để hắn trở lại cuộc sống của hắn, chính nàng cũng trở lại cuộc sống của mình, bình yên sống những ngày sắp tới.

Nhưng muốn quên là có thể quên sao? Thật sự coi như chưa từng gặp nhau ư?

Phong Vân nhìn hai con đường, trong lòng không ngừng dao động .Chân phải không khống chế được mà bước về con đường bên phải. Nơi đó có phải cuộc sống nàng muốn không.

“Lại đây, nàng có nghe thấy không……”

“Vân Nhi……”

Gió nhè nhẹ thổi, có hơi ấm nhưng phần lớn mang theo không khí lạnh như băng.

Phong Vân đứng ở giữa hai con đường bước đi chần chờ và rối rắm, bên kia Mộc Hoàng lại không hề tỏ ra rối rắm như vậy.Giết

chóc, quanh hắn đều là cảnh tượng chết chóc, đó chính là cuộc sống của

hắn ở kiếp này.Từ đầu đến cuối, hắn không có lấy một tia do dự. Gặp thần sát thần, gặp phật thí phật.

Đó chính là con đường hắn lựa chọn mà không hề do dự.Bởi vậy khi hạ kiếm tàn sát hắn không có chút chần chờ nào.

Một kiếm xoẹt đến trước mặt lũ yêu ma quỷ quái, Mộc

Hoàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Vân đứng ở một chỗ cao cách đó

không xa .Xung quanh Phong Vân đều là vực đen sâu thẳm, nơi đó khí đen

tà ác cuồn cuộn thoát ra, gào thét không ngừng.Cơ hồ có thể nhìn thấy vô số cánh tay màu đen đang vươn lên như muốn kéo Phong Vân ở phía trên

xuống.

Bắc qua vực sâu thăm là một chiếc cầu đơn sơ, nhỏ bé vô

cùng, chiếc cầu vắt ngang hai bên bờ vực khẽ đong đưa trong gió.Nhưng

dường như nàng không nhìn thấy chiếc cầu đó.

Trong mắt Phong Vân lúc này chỉ tràn đầy sự chần chừ

cùng rối rắm, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc không thể diễn tả, chậm

rãi tiến lại gần vực đen sâu thẳm kia.

“Phong Vân , lại đây, lại đây.” Mộc Hoàng thấy

vậy mặt nhất thời biến sắc, vội vàng phi đến gần chỗ Phong Vân.Phong Vân nghe tiếng hắn la lên vẫn rất bình rĩnh, nhìn thoáng qua hắn, sau đó

xoay người tiếp tục đi.

“Ngươi làm gì vậy? Mau tỉnh lại đi.” Mộc Hoàng lắc người một cái xông đến trước mặt Phong vân, nắm lấy đầu vai Phong Vân, muốn ngăn Phong Vân lại.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Phong Vân lướt qua tay hắn, như thể không bị ảnh hưởng bởi linh lực của hắn, tiếp tục tiến lại gần

vực sâu.Lần này, mặt Mộc Hoàng biến sắc hoàn toàn.

Ở nơi này không thể cảm nhận được linh lực, linh lực của hắn không có tác dụng .

“Đứng lại.” Mặt Mộc Hoàng biến sắc, quát to bên

tai Phong Vân muốn đánh thức nàng, đồng thời ôm chặt lấy Phong Vân, vòng tay gắt gao bao lấy Phong Vân.

Phong Vân lại như không nhìn thấy hắn, trên mặt hiện lên sự rối loạn nhưng bước chân lại vô cùng thong thả bước đến bên bờ vực.

Mộc Hoàng nheo mắt lại, có chuyện gì đang xảy ra?

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Vân đang nhìn.Lập tức

trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng Phong Vân đang đứng trước hai con

đường.