Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 338

Có lẽ ở sâu trong tiềm thức vẫn còn tồn tại những kí ức

về quá khứ, chính những mơ tưởng này đang làm nhiễu loạn cuộc sống của

nàng, chúng rốt cuộc cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.

Ánh lửa ngập trời, không gian xung quanh chung quanh trong phút chốc chỉ còn là mây khói.

Phong Vân nhìn thấy trước mặt xuất hiện một con đường

màu đen, con đường dẫn tới nơi rất xa vừa mênh mông vừa ảm đảm như một

cao nguyên hoang dã lúc chạng vạng.Cảnh tượng vừa thê lương lại vừa

trống vắng.

Phong Vân thấy vậy lạnh lùng cười, thế này mới đúng.

Hẳn là lực lượng tà ác kia đem bọn họ đến nơi này.

Hừ, hắn cho rằng nàng chỉ là một tiểu hài tử, khơi lên

kí ức chôn sâu trong lòng nàng, nghĩ rằng có thể làm rối loạn tâm trí

của nàng, nàng mà mắc lừa thì thật uổng phí cho bao nhiêu năm làm hắc

đạo của nàng rồi.Những thứ đi qua hãy cứ để cho nó qua, không nên mãi

nhớ tới, phải hướng về phía trước.

Dải linh lực lục sắc bao quanh Phong Vân, nàng không

chút do dự nâng bước đi theo con đường trước mắt.Mộc Hoàng, Á Phi nhất

định đang ở một nơi nào đó trong đây, nàng bây giờ chỉ có một mình, chỉ

có thể dựa vào chính mình.

Nàng chậm rãi đi dọc theo con đường, những làn gió lạnh

như băng thổi qua mặt, xâm nhập vào tận xương cốt.Không có một ai, không có một âm thanh, trên đường cái gì cũng không có, chỉ có một mình nàng.

Phong Vân vẫn thản nhiên cười lạnh, không khí lạnh như

băng tràn đầy sự hắc ám, nghĩ đã muốn dọa người, lực lượng hắc ám này có cần khách sáo như vậy không.

Gió nổi lên, trong không gian vô cùng yên tĩnh chỉ có mình nàng.

Nàng chậm rãi đi, không biết qua bao lâu, Phong Vân đứng trước hai lối rẽ.Trước mặt nàng, một con đường bên trái, một con đường

bên phải, cả hai đều kéo dài xa tít tắp.

Hai con đường đều vang lên tiếng người ồn ào, vô số thứ

vẫn đang hoạt động.Đứng ở góc độ của Phong Vân nhìn vào giống như đang

nhìn vào hai thế giới.

Trên con đường bên trái có rất nhiều người, có người nhà của nàng, có Lâm Quỳnh, có Phong Dương, có hiệu trưởng Mạc Nhan…… rất

nhiều con người, cũng có cả Mộc Hoàng. Trên đường có sự huyên náo, có sự khoái trá, còn có nhiều hơn là sự giết chóc cùng máu tanh.

Bụi gai phía sau Mộc Hoàng nồng đậm mùi chết chóc.Phong

Vân có thể dễ dàng nhìn ra, Mộc Hoàng đại diện cho con đường này, con

đường tràn ngập sự giết chóc.Lúc này, Mộc Hoàng đứng ở đầu con đường

vươn tay về phía nàng:“Lại đây.”Một giọng nói trầm ổn vang lên giữa không gian tĩnh lặng mang theo sự hùng hậu cùng một áp lực vô hình.

Phong Vân hơi hơi nhíu mày, hắn có ý gì.Nàng không bước vào mà lập tức nhìn sang con đường bên phải

Cảnh vật ở con đường bên phải vô cùng thanh phong nhã

tĩnh.Ở đó có người nhà của nàng, cũng có đám người Lâm Quỳnh, nhưng

không có Mộc Hoàng.Giữa phong cảnh ấm áp hòa bình thanh tĩnh này là cha

mẹ của nàng.

Lúc này, cha mẹ của nàng đứng ở đầu đường, mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng vươn tay về phía nàng :“Lại đây, nữ nhi của ta, chúng ta cùng sống cuộc sống bình yên.”

Gió thổi nhẹ, phong cảnh lịch sự tao nhã mà yên tĩnh.

Phong Vân đứng giữa hai con đường, nhìn cảnh tưởng hoàn

toàn trái ngược ở hai con đường.Tình huống này vừa thực vừa giả. Nó phản ánh chân thật cuộc sống về sau của nàng ở hai con đường.

Nếu lựa chọn Mộc Hoàng, như vậy cuộc sống sau này nhất

định tràn ngập mùi máu tanh cùng giết chóc , đó có thật sự là cuộc sống

nàng muốn hay không.

Nếu lừa chọn sống cùng cha mẹ, làm như chưa từng gặp Mộc Hoàng, nàng có thể sống một cuộc sống như trước kia, vui vẻ và tùy

tiện.Nàng có thể tiếp tục cuộc sống khoái hoạt bên những người thân của

mình. Đó có phải điều nàng mong muốn có được ở kiếp này không? Quả thật

mà nói, cuộc sống bị buộc phải giết chóc, nàng vô cùng chán ghét .

Đứng ở giữa hai con đường, Phong Vân lần đầu tiên cảm

thấy do dự.Ảo giác là từ tâm mà tạo ra, nó hiện thực hóa suy nghĩ chôn

sâu trong lòng của chính mình.Phong Vân hiểu được, nàng cũng hiểu đây

rõ ràng là ảo giác do lực lượng tà ác kia tạo ra.