Chuyện này làm cho bọn họ tựa như bị sét đánh trúng. Cũng may là
trong một ngày, người này cũng chỉ có thể di chuyển được ba lần, hiện
tại, mặc dù đã có thể tăng lên nhưng một ngày cũng chỉ có thể di chuyển
được năm lần.Điều này làm cho bản thân tinh linh Á Lê vô cùng đắc ý.
“ Hắc hắc, địa điểm di chuyển cũng không phải do ta chọn.” Á Lê híp mắt cười.
Sau nhiều lần lâm vào hoàn cảnh ngượng ngùng, Á Lê đã thấy thật quen thuộc, biến nó trở thành một việc bình thường.
Đến bây giờ, đối với việc như vậy, Lâm Quỳnh cùng Mạc Nhan cũng đã
tập mãi thành thói quen, cho nên hai người im lặng, đi theo phía sau Mộc Hoàng cùng Phong Vân.
Ngày hai người gặp Mộc Hoàng ở ngoài bìa rừng, bọn họ nghĩ rằng bản
thân đã bị người trong tộc xóa tên, đoạn tuyệt tất cả quan hệ, dù có trở về cũng chỉ là tự tìm phiền não nên quyết định đi theo Mộc Hoàng, thuận tiện tìm hiểu sự rộng lớn của thế giới bên ngoài.
Nhưng kể từ khi đi cùng Á Lê, bọn họ có chút hối hận. nếu biết đi
cùng Á Lê sẽ như vậy, bọn họ sớm nên phân ra một chút linh lực đặt ở
trên người Phong Vân, tự mình đuổi theo cũng tốt hơn là đi cùng với Á
Lê.
Kết thúc hồi tưởng, cả đám người sầu não nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phải ,nhờ vị tổ tông Á Lê kia mà mà đám ma thú Hắc Phong cấp bảy mất sào huyệt nên nổi điên trả thù đám người Phong Vân.
Vòng bảo vệ lam sắc của Mộc Hoàng liên tục phát huy bảo vệ sáu người
cùng một thú, ngăn chặn sự công kích của đám ma thú này, mặt không đổi
sắc đi thẳng về phía trước.Thành thật mà nói, bọn họ không muốn ra tay
đánh lại, vì xét cho cùng thì sào huyệt của chúng đã bị bọn họ phá hủy
gần như là toàn bộ.
Thấy công kích không có hiệu quả, đám ma thú Hắc Phong cũng biết mấy
người trước mặt vô cùng cường đại nên bỏ chạy , về với sào huyệt tan
hoang.Phong Vân cùng Mộc Hoàng nhất thời cảm thấy bất lực vô cùng, đồng
thời quay sang lườm Á Lê một cái.
—-
Lại thêm một lần di chuyển, lần này là đi đâu đây ?
Một tia sang lóe lên, nó có thể làm hoa mắt bất cứ một ai khi nhìn
vào.Lúc mở mắt ra, bọn họ nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng, trải dài vô cùng vô tận. Xa xa có cơn gió nổi lên, cuốn đi những hạt cát, mạnh mẽ
mà thê lương.
Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là một sa mạc, một sa mạc trải dài mênh mông, bát ngát.
Nhìn tình cảnh trước mặt, Phong Vân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lôi Á Lê đến trước mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “ Ngươi rốt cục có biết nhà mình ở đâu không hả?”
Phong Vân biết tinh linh là bộ tộc tự nhiên nhưng nàng cũng không
biết vị trí cụ thể bọn họ sinh sống, chỉ có một điều nàng chắc chắn biết rằng nơi tinh linh ở sẽ là nơi thiên nhiên đẹp nhất, ở trong rừng rậm,
có cỏ cây.
Nhìn sa mạc trước mắt mờ mịt, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, đây
mà là nơi tinh linh sinh sống sao? Phong Vân cảm thấy đầu mình trở nên
đau vô cùng.
Từ đầu đến giờ, Mộc Hoàng vẫn không nói chuyện, chỉ im lặng ma sát
hai tay, phát ra những tiếng răng rắc, răng rắc nghe rợn cả tóc gáy.