Lại nói , Tinh Linh tộc còn có cái tên tuyệt thế mĩ nam ở nơi nào
đang mong chờ Phong Vân.Hiện tại Phong Vân phải đi nhờ vả hắn ta, hắn
không đi theo tất sẽ có hậu quả khó lường……
“Mộc Mộc.” Phong Vân mạnh mẽ vòng tay đem Mộc Hoàng ôm chặt lấy, ngửa đầu nhìn Mộc Hoàng dịu dàng.
Ôi, Mộc Mộc của nàng , Mộc Mộc của nàng .
Nam tử này đem đến cho nàng một cảm giác xao xuyến nhẹ nhàng cùng cảm giác ấm áp trào dâng.
“Tẩu tẩu, ngươi đừng nghĩ……”
“Ầm ầm.” Á Lê vừa nói ra khỏi miệng đã thấy Mộc Hoàng mạnh mẽ chuyển người, trên bầu trời một đạo tia chớp đánh xuống.
Trong phút chốc, chỉ thấy hình dạng xác ướp của Á Lê, quần áo tả tơi, tóc tai dựng đứng, chỉ còn tròng mắt màu trắng, toàn thân nhọ nhem.
Hắc lôi vừa đánh xuống vừa rồi không bình thường chút nào.
“Ngươi……” A Lê vừa mở miệng, một ngụm khói đen liền bay ra.
Á Lê bị hắc lôi đánh cho tơi bời.
“Còn dám kêu hai chữ đó nữa thì lần sau đem ngươi nướng thành thịt quay luôn.” Mộc Hoàng không khách khí nói, lạnh lùng lườm A Lê một cái liền ôm lấy Phong Vân đi lên trước.
Phong Vân, cái tên thần kinh này….
“Đáng đời……” Phong Dương không nhịn đựoc, bật cười.
“Ha ha, hảo hài tử.”Mạc Nhan vuốt râu cười.
“Quả nhiên là thần kỳ.” Lâm Quỳnh lắc đầu, xoay người đuổi theo.
“Lâm Quỳnh, các ngươi làm thế nào lại gặp Mộc Mộc?”
“Chúng ta cũng không đi xa, gặp Hoàng Mộc ở ngay trong rừng , vì thế chúng ta liền đi cùng nhau luôn’’
Gió thổi nhẹ.Mộc Hoàng, Phong Vân, Lâm Quỳnh, Mạc Nhan, Phong Dương, cả đám người chậm rãi vừa đi vừa kể lại.
“Này,các ngươi phải theo sau ta mới đúng, ta mới là người dẫn đường, ta mới là……” Phía sau Á Lê nhanh chân đuổi kịp.
Cuối cùng Á Lê cũng giành lại được vị trí dẫn đường, dẫn theo mọi
người hướng tới hướng Đông mà đi.Cả nhóm người đi qua núi cao, băng quá
sông lớn, đi qua rất nhiều tỉnh thành làng mạc.Nhà dân ngày càng ít,
cảnh vật xung quanh dần dần vắng lặng hoang sơ hơn.
Ánh mặt trời tỏa nắng khắp bốn phương.
“Ta dùng thuật di chuyển đây.” Giọng nói đắc ý của Á Lê vang vọng trong không trung, ngay sau đó đám người Phong Vân từ trên không trung , mất đà rơi xuống .
“Phịch.” Một tiếng phịch lớn vang vọng bốn phương, tiếp theo
chung quanh cũng đồng lượt vang lên những tiếng động lớn.Phong Vân lập
tức ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Chỉ thấy bọn họ có sáu người một thú, từ trên ngọn cây bay xuống.Cái
cây lớn như vậy, bị sáu người bọn họ dẫm nát dưới chân, sắp bị sụp
đổ.Thật ra cái cây này chính là sào huyệt của đám ma thú.
Nhìn thấy sào huyệt của mình bị đám người xa lạ không biết từ đâu
‘’ rơi tự do’’ đến, bọn ma thú sau khi trải qua một trận kinh ngạc thì
trở nên giận dữ , nổi điên vây quanh đám người Phong Vân.
Phong Vân không nói gì, âm thầm cúi đầu, đây là lỗi của bọn họ mà,
nào dám nói gì T_T Nhưng Mộc Hoàng thì theo thói quen vung tay lên , lôi điện lực lam sắc che chở cho sáu người bọn họ,chặn đứng đám ma thú.
Phong Dương nhìn sự tình trước mắt, vẻ mặt càng thêm xem thường:“Ta nói này Á Lê, ngươi không cần mỗi lần chọn đích đến trên cả tuyệt vời như vậy được không?”
Dọc theo đường đi, bọn họ xem như lĩnh hội được bản lĩnh thật sự của A Lê.
Nào thì hết trêu hoa ghẹo nguyệt , rồi di chuyển nhầm tới nhà xí ,
tới sào huyệt của ma thú, tới vương cung của đế quốc, tới phòng luyện
võ của hào môn thế gia,thậm chí còn di chuyển đến cả trung tâm của một
trận đánh nhau. Thật hết biết ! Sao người này lại không tìm được một chỗ dừng chân ổn ổn một chút nào vậy ?
Cứ liên tục như thế, bọn họ vừa rơi xuống mặt đất liền bị cuốn vào
vòng xoáy tranh chấp, sẽ theo phản xạ bắt đầu phòng vệ.Mộc Hoàng thật
đáng thương,liên tục phải vận công , chuẩn bị bảo vệ mọi người.
Mà bọn họ rất muốn khuyên Á Lê không cần di chuyển nữa, để bọn họ tự đi cũng được.
Kết quả là tinh tinh thần kỳ này quẹt miệng nói cho bọn họ biết rằng hắn dùng thuật di chuyển mới đến được đây, nếu không dùng thuật di
chuyện thời không, hắn không biết đường trở về.