Mộc Hoàng vội vàng đứng lên : “ Ai cho phép nàng nghĩ như vậy?” Vừa nói vừa lao đến chỗ Phong Vân.
Phong Vân thấy vậy thì nhanh chóng lùi lại vài bước, túm lấy tay Á Lê rồi nhìn về phía Mộc Hoàng , nở một nụ cười sáng lạn nói: “ Ta có
chuyện muốn thương lượng với ngươi.Hãy chờ ta ba năm, ba năm sau ta sẽ
lại đến tìm ngươi. Còn nữa, ta không cho phép ngươi thay lòng đổi dạ,
nếu không, tướng công, ta sẽ chấp hành gia pháp!”
Nàng vừa dứt lời , Á Lê đã nhanh chóng xoay người : “ Chúng ta đi.” sau đó mang theo Phong Vân biến mất trước mặt Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng không kịp giữ Phong Vân lại, nhất thời sắc mặt xanh mét hướng vào hư không giận dữ hét to: “ Nàng trở về cho ta, ai cho phép nàng một mình rời đi, nàng trở về cho ta…” Thuật di chuyển của Á Lê vốn không để lại dấu vết mà hắn cũng không thể từ trong không gian giữ nàng lại được. Tiếng rống giận của Mộc Hoàng
như bão táp vang vọng khắp cả núi rừng, làm kinh hãi vô số chim thú
nhưng lại chẳng thể đến được tai Phong Vân, cũng chẳng thể giúp hắn tìm
ra chút tung tích của Phong Vân.
Đám thuộc hạ thấy Phong Vân tự nguyện rời đi,thì ngơ ngác nhìn nhau sau đó vội vàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “ Chúng thần thỉnh cầu Đế quân trở về.”
Bầu trời đêm rất đẹp. Ánh trăng trên cao trong trẻo , lạnh lùng. Bỗng có ngọn gió vô tình thổi qua màn đêm, mang theo cái lạnh của riêng đầu
hạ.
Ba ngày, suốt ba ngày, Mộc Hoàng cơ hồ san bằng nơi này nhưng lại không
hề tìm thấy một chút dấu vết của Phong Vân. Cho đến tận ngày thứ ba,
Mộc Hoàng mới không cam lòng ngồi trên chiếc xe do mười hai con sư thứu
điều khiển, thẳng tiến về đại lục Nam Viên.
Ở ngọn núi bên cạnh, Phong Vân ngửa đầu nhìn chiếc xe bay qua, cho
đến khi cảm nhận được hơi thở của Mộc Hoàng đã đi xa mới quay đầu, hít
một hơi thật sâu.
Mộc Hoàng đi rồi, trở về Nam Viên của hắn rồi. Hiện tại, chỉ có một
mình nàng. Nếu nói trong lòng nàng không có thương cảm thì là giả,
nhưng đây là quyết định của chính nàng. Hiện tại, dù muốn thừa nhận hay
không, nàng cũng phải thừa nhận rằng nàng là gánh nặng trói buộc Mộc
Hoàng. Nhưng ba năm sau sẽ khác, nàng nhất định sẽ sải cánh bay cao. Khi đó nàng sẽ đi tìm Mộc Hoàng.
“ Đi thôi”. Lúc xoay người lại, Phong Vân đã thu hồi mọi cảm
xúc, trên mặt nàng chỉ còn lại ý cười thản nhiên. Tương lai của nàng là do nàng quyết định, nàng không muốn trói buộc hắn.
“ Đừng thương tâm, lão đại của ta so với hắn tốt hơn nhiều.” Á Lê cũng hiểu được phần nào cảm xúc của Phong Vân, liên tục vỗ vai an ủi nàng. Sau đó cao hứng, phấn chấn kéo Phong Vân đi về phía trước.