“Haizz, sai lầm rồi, sai lầm rồi, cơ mà giống thật….”
“Đúng vậy, thật sự giống ghê cơ……”
“À, không sao, là nữ ……”
Thấy rõ Phong Vân đúng là nữ nhi, không khí ngột ngạt trong quán trà
đã tiêu tán bớt được mấy phần, tốp năm tốp ba lại quay về với những câu
chuyện của mình.Tuy nhiên vẫn có những kẻ hồ nghi nhìn đi nhìn lại Phong Vân ,vì sao lại có người giống nhau đến thế.
Mặc dù trong lòng Phong Vân vẫn còn rất nhiều lo lắng đang đè nặng ,
nàng vẫn cố gắng tươi cười, nghênh ngang đứng dậy, tiêu sái bước đi.
Ở trước mắt bao người mang theo Á Lê, nghênh ngang rời đi.
Gió khẽ lay ngọn cây, cảnh sắc về chiều dịu dàng vô cùng.
“Phong Vân , ngươi đi đâu vậy?”
“Nếu không đuổi kịp, không cần đi cùng ta.” Phong Vân cố rảo bước thật nhanh.
Á lê thấy vậy nhún nhún vai, lập tức đuổi theo.Dù sao chuyện của hắn
chính là canh chừng Phong Vân, mang nàng về cho đại ca, bây giờ cứ đi
theo coi chừng người là được rồi.
Mặt trời đang chậm rãi chìm vào đường chân trời.Trong bóng đêm bắt
đầu có thứ di chuyển.Hai thân hình ở trong bóng đêm như lưu tinh nhanh
chóng xẹt qua , điểm đến chính là Lai Nhân vương quốc.
Phong Vân muốn tận mắt xem xét tình hình nghiêm trọng đến mức
nào.Nàng muốn chính mắt nhìn thấy hiệu trưởng Mạc Nhan, Lâm Quỳnh, không biết bây giờ bọn họ như thế nào rồi?
Đêm, là một mảng tối đen.
Bây giờ học viện Lai Nhân do một vị tân hiệu trưởng nắm giữ, thay thế cho Mạc Nhan.
Hiệu trưởng Mạc Nhan vì dung túng cho đệ tử phá hỏng kiến trúc học
viện nên đã bị áp giải tới tổng đà của Thánh Linh cung chờ xử lý.Còn ở
Hoàng cung Lai Nhân cũng không khá hơn là mấy, nơi nơi đều đề phòng canh chừng cẩn mật.Cả nơi này đang chìm trong cỗ phẫn nộ cùng ưu thương.
Vương tử Lâm Quỳnh bị Thánh Linh cung truy bắt , giờ đã bị đưa đến
tổng đà, Thánh Linh cung giáng tội cho quốc vương Lai Nhân quản giáo
không nghiêm , Lai Nhân quốc chủ để giải trừ mối họa cho quốc gia, giữ
gìn bình an cho tất cả con dân mà phải xóa bỏ quan hệ phụ tử với Lâm
Quỳnh, trục xuất hắn ra khỏi gia tộc.Thế nhưng không có Thánh Linh cung
che chở , vương quốc này nhất thời mất đi chỗ dựa,các nước chung quanh
đều như hổ đang rình mồi.
Trước tình thế này, Quốc chủ của Lai Nhân là người bị áp lực nhất.