“Thật hay giả vậy?”
“Những tin tức này đều là ta nghe được từ người bên trong, chắc chắn là chính xác mà……”
Đang tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể Phong Vân run lên mấy cái, sau đó mới chậm rãi ngồi thẳng lại .
Hiệu trưởng Mạc Nhan, Lâm Quỳnh đại ca, Phong Dương, Dương Vụ……Bọn họ, bởi vì nàng mà bị liên lụy sao?
Những ngón tay giấu dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền,
Phong Vân hơi hơi cúi đầu, nhưng trong ánh mắt kia chỉ còn sát khí đang
không ngừng kết tụ một cách mãnh liệt.
Động vào nàng thì không thành vấn đề, ai sợ ai chứ, nàng có thể quậy
tung Thánh Linh cung lên.Nhưng không ngờ bọn chúng lại dám động đến cả
bằng hữu của nàng.Hôm nay nếu không đánh bậy đánh bạ trở về đây, không
nghe được cuộc hội thoại này, có thể còn lâu nữa nàng mới biết được.
Thánh Linh cung, được, được lắm, gan của các người đủ to rồi đấy……
“Phong Vân , Ngươi làm sao vậy?” Á Lê nhìn sắc mặt biến sắc của Phong Vân , kinh ngạc nói.
“Phong Vân ?” Trà khách bên cạnh nghe thấy cái tên này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
“A, các ngươi xem, hắn không phải là Hách Liên Phong Vân chứ.”Nam tử kia nhảy dựng lên, chỉ vào Phong Vân hét lớn.
Lập tức, mọi người trong quán trà đều hướng về phía Phong Vân.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời lóng lánh, nhưng bên trong lại là một mảnh vắng lặng.
Phong Vân ngồi ở ghế, thấy vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh
như băng lướt qua một lượt , nhìn thì thần sắc vẫn bình thường, nhưng
giấu dưới đáy mắt kia đã là cả một cỗ hàn băng.
“Nữ ?”Tất cả ánh mắt tập trung vào Phong Vân, nhìn qua tất cả mọi người đều rùng mình một cái,nhưng khi nhìn kĩ lại thì đây là nữ.
Trong lúc Phong Vân bị Mộc Hoàng đem đi, tuy rằng không phải mặc nữ
trang, nhưng cũng không giả dạng làm nam nhi nữa, bởi vậy liếc mắt một
cái có thể nhìn ra đó là nữ nhân.