Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 242: Đại tẩu nhĩ hảo (8)

Phong Vân đã sáng tỏ, người này không phải địch nhân, lập tức nói:“Này, ta là chủ nhân của hắn, không phải là lão bà của hắn.” Nàng nói thật chứ không hơi đâu nói giỡn với hắn, mất toi ba triệu để mua ,phải làm chủ nhân chứ ai bỏ tiền ra mua lão công .

“Chủ nhân chính là lão bà, lão đại nhà ta có thể tưởng tượng ra

ngươi , bảo chúng ta đi tìm ngươi, đi thôi, chúng ta cùng trở về gặp

lão đại .” Xác ướp khoa chân múa tay một cách vui sướng , cũng không biết làm sao lại cao hứng như vậy.

Phong Vân trừng mắt nhìn xác ướp, phát hiện ra mình và tên xác ướp quái dị này có chướng ngại về ngôn ngữ.

Chủ nhân cùng lão bà là hai từ hoàn toàn khác nhau.

“Ta nói này , ngươi……“

“Có người đến .” Phong Vân đang định nói, ánh mắt của xác ướp kia đột nhiên chuyển động, cố gắng đè thấp thanh âm báo cho Phong Vân.

Có người đến ? Không có người nào mà, Phong Vân vẫn chưa cảm thấy có điều gì bất thường cả.

“Có người đang phá vỡ không gian.” Hoàng kim sư tử lại nhíu chặt mày nói.

Nó cũng cảm nhận được có kẻ cường thế nào đó đang phá không gian đến

đây, hơn nữa, cả người kẻ đó còn mang theo một cỗ sát khí cường đại.

“Có sát khí.” Xác ướp mạnh mẽ vung tay lên:“Chúng ta chạy mau.”Vừa nói vừa tiến lên ôm lấy Phong Vân :“Đào tẩu nào ~.”

Không chờ Phong Vân phản ứng, một mảnh khói nhẹ,bao phủ lấy mọi vật Phong Vân, xác ướp cùng tiểu hoàng kim,cả người cả thú trong nháy mắt

đã biến mất sạch sẽ.

Ngay cả một hơi thở cũng không sót lại.

Mà cùng khắc đó , Mộc Hoàng từ không trung hung hổ bước ra, tiến vào

không gian mới.Liếc mắt một cái đảo qua hết thảy hành lang, khuôn mặt

của Mộc Hoàng lúc này cực kì khó coi .Người đâu rồi ?

Rõ ràng vừa rồi từ trong không trung bước vào không gian này, hắn

còn có thể cảm nhận được chút hơi thở của Phong Vân , vậy mà chỉ trong giây lát liền không cảm giác được nữa.

Chết tiệt, hắn lại để mất Phong Vân rồi.

“Phong Vân ……”

Gió thổi nhẹ, ánh mặt trời chói chang, nhưng trong không khí vẫn tồn tại một cỗ hơi thở rét lạnh như băng.

“Rầm rầm.” Ngay tại lúc đó, Phỉ Thúy thành – tượng trưng cho

đế quốc, tại đế đô của Thánh Linh Cung, bị người ta vung kiếm lên đập

thành phế tích.Không những thế, sát khí cùng phẫn nộ của người đó còn

làm cho cả phương trời này đều bị rúng động.

Cùng lúc Phỉ Thúy thành của đế quốc tại đế đô Thánh Linh Cung bị hủy, cách đó ba trăm dặm là Liêu Phong thành – phồn hoa sầm uất, đột nhiên

xuất hiện một bóng người làm người dân kinh hãi.

Bóng người ấy chính là Phong Vân.

Phong Vân chỉ cảm thấy một trận choáng váng dâng lên tận não, tại

sao tất cả mọi người trong tiểu lâu đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn

nàng vậy ?

Phong Vân nhìn xuống phía dưới thấy mọi người đều ngửa đầu nhìn nàng.

Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn lại bọn họ.Dưới chân là bàn ăn, mà hiện

tại bốn người ngồi chung quanh bàn đều trợn mắt há hốc mồm ngửa đầu nhìn nàng.

Một đống đồ ngon lành đang nằm… dưới chân Phong Vân , một cước dẫm

nát bát canh cá, một cước dẫm nát canh giò nấu đông, nước văng bốn phía.

Bên cạnh, xác ướp cũng trịnh trọng không kém, một chân thực tao nhã

chiếm trọn trên đĩa thịt nướng, chân còn lại thì đang dẫm trên chân của

nàng.

Lặng ngắt như tờ,đồ ăn…dưới chân… mang hương vị…thật say lòng người~

Thân thủ Phong Vân vô cùng nhanh nhẹn, lôi hoàng kim sư tử đang trốn

sau lưng mình ra, giơ lên chắn trước mặt mình , tao nhã nâng bước, hướng ra bên ngoài.

“Tẩu tử, còn ta.”

“Tự lăn.”