Phong Vân trừng mắt với xác ướp, không cảm giác được chút sát khí
nào của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang hưng phấn và vui thích, vì vậy trong
lòng thầm kêu Tiểu Thực và tiểu hoàng kim trước tiên đừng nhúc nhích.
“Ta không hề biết ngươi.” Phong Vân bình thản nói với xác ướp đang quấn lấy mình như bạch tuộc kia.
“ Tẩu tử không biết ta ư ? hắc hắc, Á Phi là huynh của ta mà ~” xác ướp kia nghe Phong Vân nói, lại vỗ vỗ trán rồi tiếp tục cười giả
lả, lui về phía sau vài bước, bắt đầu tháo những mảnh vải đang cuốn đầy
mình , tìm tòi thứ gì đó.
Phong Vân nhìn động tác của người này,khẽ nhíu mày lại.
Hiện tại, nàng có chút hoài nghi con người có linh lực cường đại này thực ra là một kẻ động kinh.
Tuy nhiên nàng cũng buông lỏng đề phòng một chút, bởi vì nàng thật sự không tìm được một chút nguy hiểm nào trên người tên xác ướp đang đứng
đối diện với mình.
“Á Phi là ai?”
“Là lão đại.” Xác ướp không chút do dự ném ra ba chữ, ngay sau đó lấy ra một chiếc gương thủy tinh, hướng tới Phong Vân , chớp chớp mắt :“Xem, xem, hắn đấy.”
Tấm gương thủy tinh chớp động , một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Mái tóc dài màu bạc xinh đẹp rối tung ở sau đầu, lỗ tai có chút nhọn
nhô lên cao , da thịt trong suốt trắng muốt.Đôi mắt hơi nhắm lại, lông
mi thật dài giống như hai bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng lay động .Người này
nhìn qua mảnh mai vô cùng nhưng vẫn ẩn hiện một cỗ dã tính đầy tuấn mĩ
của bậc nam tử. Phải công nhận rằng ngũ quan của người này quá mức tinh
xảo, người thường không ai bì kịp.Có lẽ chỉ có câu nói‘’Thiên nhân chi
tư, thần tiên chi mạo’’ mới có thể miêu tả được tuấn nhan của người này,
Ơ, nhưng mà đây chẳng phải là ma thú mang hơi thở của con người mà nàng đã mua khi còn ở Lai Nhân đế quốc đấy sao ?
“Là hắn à.” Phong Vân giật mình .
“Ha ha, tẩu tử nhớ ra rồi.” Xác ướp không khỏi vui mừng.