Cánh cửa gỗ chắc chắn được mở ra, mới chỉ nhìn qua một lượt mà An Minh Hạ phải "Wow" lên một tiếng đầy trầm trồ. Căn phòng có diện tích rộng lớn, tông màu chủ đạo là vàng trắng nhìn rất ấm áp, sàn gạch trắng bóng loáng, gần góc tường là chiếc giường Kingsize, ngoài ra còn có tủ quần áo, bàn ghế,... Đúng là người có tiền, cái gì cũng phải thật đắt mới chịu cơ. Nhưng sao anh ta biết được màu yêu thích của cô là màu vàng nhỉ? Chẳng lẽ là trùng hợp?
"Tiểu thư, cô thích chứ?" cô người hầu đứng ở cửa lên tiếng hỏi. An Minh Hạ gật đầu, cô mở tủ quần áo to đùng ra, ngoài mấy bộ quần áo của cô thì còn có thêm nhiều bộ đồ khác nhìn rất đẹp nữa "Ơ…những bộ đồ này..."
- Là ông chủ giao cho tôi mua đấy ạ, tôi mua theo cảm nhận của tôi nên...không biết tiểu thư có thích không?
- Cảm ơn cô, tôi thích lắm!
- Cô đừng nói cảm ơn tôi, phải cảm ơn ông chủ kìa!
- Tôi biết rồi... - Cô bĩu môi rồi cười hỏi - Cô tên gì?
- Như Lan, mọi người thường gọi tôi là tiểu Lan ạ! - Cô người hầu ngại ngùng nói
- Vậy tôi gọi cô là tiểu Lan nhé? Cô cũng có thể gọi tôi là Minh Hạ hoặc tiểu Hạ cũng được, chắc chúng ta bằng tuổi đúng không?
- Ukm!
Không nghĩ tới ngày đầu đến sống ở đây cô đã dễ dàng kết bạn được với người khác vì cô cứ tưởng những người ở đây đều giống như hắn vậy. Lạnh lùng, xấu xa, độc đoán, mắc bệnh sạch sẽ,...kể ra chắc đến ngày mai còn chưa hết mất!
Sau hơn một tiếng thích nghi được với nơi ở mới này, An Minh Hạ mới đi tắm rửa thay đồ, chuẩn bị xuống ăn cơm với tên mặt lạnh kia. Chọn cho mình một bộ đồ ngủ pijama màu vàng kín đáo, soi qua soi lại trước gương mà chắc chắn không bị lộ gì thì cô mới dám đi xuống dưới phòng ăn.
Tên mặt lạnh đã ngồi ở vị trí chủ tọa từ lúc nào, trên tay anh cầm một tờ báo. Phía trước bày một bàn các món ăn Âu nhìn rất đẹp mắt. Mùi thơm lan tỏa tứ phía khiến bụng An Minh Hạ kêu "rồn dột". Tiếng kêu vừa phát ra dù nhỏ nhưng cũng đủ để Hữu Cảnh rời mắt khỏi tờ báo mà nhìn về phía cô. An Minh Hạ sắc mặt hơi hồng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Advertisement / Quảng cáo
Đang định gắp miếng thịt bò phô mai ngon lành kia thì Hữu Cảnh lên tiếng "Quen?" haizz...sao lúc nào nói chuyện với hắn cũng phải căng não ra mà nghĩ xem hắn nói gì vậy? An Minh Hạ thở dài gật đầu.
- Cô ở đây phải tuân thủ theo những quy định cần thiết, ăn xong quản gia sẽ nói cho cô!
- Được! - Cứ đồng ý trước, ưu tiên việc ăn uống.
- Trong số đó có khi ăn không được nói chuyện... - An Minh Hạ mím môi bỏ đôi đũa xuống.
- Ngày mai cô nghỉ làm, tôi có việc cần bàn!
- Nghỉ làm? Anh đùa sao? Anh muốn lương tôi bị cắt hết à? Anh có biết công việc của tôi rất vất vả mà lương lại ít không? - Cô nổi đóa, cái tên mặt lạnh này, có cần phải chọc tức cô đến thế không?
- Cô có thể nghỉ hẳn! - Vẻ mặt nghiêm túc nói
- Phù...thôi được, mai tôi sẽ nghỉ! - Cô hít môi hơi thật sâu, lẩm bẩm "bình tĩnh...bình tĩnh" rồi hướng mắt nhìn Hữu Cảnh, nghiến răng nghiến lợi nói
Hữu Cảnh nhếch môi, bỏ tờ báo xuống bên cạnh, cầm dao và nĩa lên bắt đầu thưởng thức đồ ăn. Các thao tác quý tộc, nho nhã đúng chất một thiếu gia nhà giàu. An Minh Hạ thì ngược lại, lúc đi chơi chỉ kịp uống chút rượu hoa quả với vài đồ nhắm, xong còn bị bắt đến đây mà chưa kịp ăn gì. Đói chết cô rồi!
Tay cầm đũa gắp lia lịa các món ăn, hoàn toàn không để tâm đến hình tượng thục nữ của mình. Gương mặt xinh xắn đôi khi lại lộ ra biểu cảm sung sướng khi được ăn đồ ngon. Hữu Cảnh liếc liếc mắt nhìn cô, tâm tình không khỏi tốt lên vài phần. Nhìn cô ăn thế này thật thoải mái, không giống với những người phụ nữ giả tạo làm bộ tiểu thư cao sang.
Ăn xong, Hữu Cảnh lên thư phòng giải quyết công việc còn An Minh Hạ bị bắt ép ngồi lại phòng khách nghe một loạt các quy định bài bản từ ông quản gia. Cầm trên tay một cuốn sổ khá dày, cô nghi hoặc nhìn ông quản gia "Thật đấy ạ?"
Advertisement / Quảng cáo
- An tiểu thư, là thật! - Ông quản gia mỉm cười gật đầu khẳng định.
- Cái gì mà giờ giới nghiêm, không ăn mặc hở hang, không son phấn, không nước hoa, không đồ ăn vặt thế này? - Cô vừa lật vừa ngờ vực hỏi.
- Đây là quy định cho riêng cô mà tôi lấy từ tính cách của ông chủ ra và ông chủ cũng đã đồng ý.
- Có phải hơi quá rồi không? Mấy cái kia có thể chấp nhận được nhưng không đồ ăn vặt là sao?
- Ông chủ không thích đồ ăn "rác" bên ngoài
- Đồ ăn rác? Các người sống cao sang quá rồi hay sao mà coi đồ ăn cứu sống hàng nghìn người là rác vậy hả?
- Không thắc mắc thưa An tiểu thư! - ông quản gia đẩy gọng kính lên - Mong cô hãy cố gắng học thuộc và tuân thủ theo vì chỉ cần cô vi phạm thì sẽ lập tức bị xử phạt theo mức độ.
- Còn có xử phạt?
- Đúng, cô cũng biết rõ ông chủ chúng tôi là người đứng đầu hắc đạo mà!
- .... - Sao cô cảm thấy được sống lưng lành lạnh nhỉ? Có phải do ánh mắt của ông quản gia có phần uy hiếp và đe dọa không vậy? An Minh Hạ chợt nhớ lại lần đầu tiên mình đến Hữu gia, ông ta cũng từng nhìn cô như thế.
- Tạm dừng ở đây, tôi có việc đi trước! - Ông quản gia khẽ cúi người - Xin nhắc tiểu thư một điều, nếu cô muốn an toàn sống ở đây thì chỉ có một cách, đó là tuân thủ quy định!
Nhìn bóng lưng của ông quản gia khuất dần, An Minh Hạ liền run rẩy khuỵu chân ngồi xuống sàn, thật đáng sợ!