- Mày có im đi không. Cứ rỉ rả như thế thì các em mày, rồi hai đứa con mày nó biết thì còn ra thứ gì nữa
- Anh ấy như thế thì làm sao mà con im được. Kì này thì phải dứt khoát, rồi muốn ra sao thì ra chứ cứ như thế này thì chịu làm sao được
Tao đã nói rồi…
Ông Long định bước vào để hỏi xem có việc gì thì chợt nghe tiếng vợ nói, ông lưỡng lự đứng né vào cầu thang nghe ngóng. Tiếng bà vợ đột ngột diết gióng.
- Chả phải tự nhiện vô cớ mà vợ chồng mày xẩy ra chuyện đó đâu. Nó là tiền oan nghiệp chứng đấy con ạ. Bố mày đa đoan như thế, vợ con đã đề huề mà còn thế nọ thế kia. Tao đã dơ đi, chán ứ lên tận cổ rồi mà đành nhắm mắt cho qua. Không phải tao hèn, mà trăm sự chỉ nghĩ đến chúng mày. Chứ ba máu sáu cơn lên. Anh đừơng anh, tôi đường tôi thì chị em mày chỉ có mà ăn cám cũng không xong. Con ạ. Bây giờ thì thấy không con. Đã thấy nhục nhã, khổ sở chưa. Hử?
- Chuyện của bố thì dính dáng gì đến con. Mẹ đừng có vơ vào. Giọng con Lễ có vẻ cứng lại vì bực bội.
- Chị không phải mỹ tự. Tao đã bảo mãi rồi. Cha ăn mặn thì con khát nước. Đời cha vay thì đời con trả. Bố mày trăng hoa, chim chuột cho lắm vào nên bây giờ mày bị thế là phải thôi.
- Con đã nói rồi, mẹ đừng gán chuyện của bố vào chuyện này. Được rồi mẹ không nghe thì thôi. Con về đây. Từ giờ trở đi con cũng chả bao giờ về đây nữa
Ông Long nghe thấy tiếng chân thình thịch, sau đó là áo sột soạt, hình như là tiếng hai mẹ con giằng nhau.
- Cái con này. Đúng là máu hoàng bào có khác. Chả có gì mà cứ đùng đùng, đoàng đoàng ra. Nhưng mày biết rõ nhà con kia chưa?
- Mấy bận rình rình đi theo, con còn lạ gì cái ngõ nhà nó nữa.
- Thế mày câm à? Mồm miệng mày để đâu. Hay chỉ bạo hổ bằng hà ở những chỗ đâu đâu thôi. Không biết nhờ ai ngay như lũ em của mày rồi bố mẹ thằng ấy can thiệp à.
- Con đã nói rồi nhưng bà ấy bảo là con chỉ ghen bóng ghen gió chứ thằng ấy nhà con và con mẹ kia chỉ là quan hệ nghề nghiệp thôi.
Có phải vẫn cái con hoạ sĩ ở Pháp về ở gác hai phố Lò đúc không?
Sao mẹ biết rành thế?
- Thì tết năm ngoái mày chả khen rối khen rít nó là gì. Nào là nó cho chồng mày vải vẽ, mầu mè gì đó. Nào là nó sống rộng rãi, cần gì cũng cho không để ý, tính toán gì hết. Thế mà nay lại chu chéo lên.
Tiếng con Lễ nức lên:
- Con có ngờ đâu cái con mẹ vừa béo vừa lùn ấy lại làm cho cái thằng chết dẫm nhà con chết mê chết mệt như thế. Chính mắt con bạn con nhìn thấy hai đứa nó đèo nhau lên trên đê Yên phụ.
- Mắt mày thực mục sở thị hãy hay chứ nghe người khác thì biết thế nào. ở đời thiếu gì đứa ghen tuông tức tối với nhà mày rồi bịa đặt ra
- Không. Mẹ chả hiểu gì cả. Ban đêm lão còn mê ngủ gọi tên nó rồi líu ríu bảo "kiệt tác kiệt tót gì đấy"
ối giời toàn những chuyện không đâu mày nghĩ ngợi làm gì
- Mẹ chả hiểu gì cả. Chiều tối hôm qua con mụ ấy mặc cái áo trông như áo xô đám ma vác xác đến nhà con và nói trơ tráo là "dù sao tôi cũng vừa cảm phục vừa có cảm tình với chồng bạn". Nó còn bô bô, đó là thứ tình cảm thiêng liêng giữa những người làm nghệ thuật mong con thông cảm đừng nghĩ ngợi gì.
Thế mà mày để yên được à. Rõ thật ngu không biết để đâu cho hết.
- Con đã cầm cả mớ rau muống. Bởi vì chẳng tìm đâu ra lá chuối. Cân rau muống vừa xếp hàng mua được ngon ngon là, để lót tay dắt nó ra cổng.
- Ừ thế là phải rồi. Nhưng tao chỉ hỏi, mày thế làm quyết liệt như thế nhưng thằng chồng mày có nói gì không?
- Nói gì. Nó chỉ hút thuốc liên tục xong dắt xe đi. Trước khi đi hắn bảo con "tại sao em không xử sự văn hoá một chút". Văn hoá, văn hiếc cái nỗi gì Cái đồ tranh chồng cướp vợ mà lại đòi văn hoá. Rõ thật mĩ tự. Hu hu. Từ hôm qua nó đi mất tăm có thèm lai vãng về nhà đâu. Chỉ khổ thằng Dũng, con Thuý chốc chốc lại hỏi xem bố ở đâu. Nhục nhã quá trời ơi
Liền sau đó ông Long nghe rõ tiếng vỗ bồm bộp làm tiếng khóc ai oán của con Lễ chốc chốc lại bị ngắt quãng.
Được rồi. Được rồi.
Tiếng con Lễ bỗng vống lên:
- Con sẽ cho chuyện này ra ngô ra khoai chứ không thể để thế này được Muốn gì thì gì thì con cũng nghĩ cách làm chúng nó nhục nhã vì con. Lành làm gáo vỡ làm môi chứ không thế nhu nhơ thế này đâu. Tiếng con Lễ nghiến răng ken két cùng tiếng dẫm chân bình bịch.
- Thì cô cứ bình tĩnh để xem binh tình thế nào đã. Chứ đời thủa nhà ai lại chỉ vì những chuyện không đâu vào đâu đó mà tốn công, hại sức như thế.
- Mẹ đúng thật là... Việc đã đến nông nỗi này mà mẹ còn cho là không đâu vào đâu. Thế mẹ định để nó đến tận nhà tôi tranh chồng cướp con của tôi Làm tan nát cái cơ ngiệp mà tôi mất bao nhiều công sức gom góp xây nên mới là hệ trọng hay sao. Mẹ xử sự như thế thảo nào cái cô Vân ấy hàng chục năm nay vượt qua mặt mẹ là đúng rồi.
- Cái con này. Con mẹ ấy nó khác, mà tao có kém cạnh, sợ sệt nó tí nào đâu. Tao chẳng đã đến tận nhà nó xé tan nát quần áo của nó, lôi nó ra dìm đầu nó xuống đường trước mặt dân chúng phố phường, làm nó ê chệ chứ tao sợ nó à. Còn bố mày, bố mày… Mày không phải, không phải rỉa róc tao nữa. Bố con mày, bố con nhà mày…
Long nghe rõ tiếng hậm hực, ấp úng xen vào là tiếng nuốt nước bọt của vợ, liền sau đó là tiếng chân bước thình thịch nặng nề. Long vừa định đi nhanh vào buồng để tránh thì Diễm đã trông thấy. Giọng cô càng chì chiết:
- Đấy. Ông về mà xem con ông đây. Sung sướng chưa. Đã bảo mãi rồi. Sống ở đời từ thượng cổ chí kim những nhà tử tế chỉ có một vợ một chồng là yên ấm cửa nhà, còn những phường giang hồ giăng há mới vợ nọ con kia. Những đứa như vậy thì rõ là chỉ tan cửa nát nhà. Con cái có ai trông nom dậy dỗ đâu. Loại như thế thì lớn lên trai không trộm cắp, gái không đĩ điếm tôi cứ xin chớ kể…
- Diễm. Em nên nhớ rằng, các con đã lớn rồi, lại còn người hàng phố, sát vách thế này. Nói to như thế phỏng được cái gì. Chỉ tổ vừa rát họng vừa làm người ta tưởng nhà mình có chuyện gì. Mà đã nói thì cũng nên suy nghĩ một chút, chứ không phải giận lên bạ đâu cũng nói, còn ra thể thống gì nữa
- Tôi chẳng sợ gì ai hết. Người nào muốn nghĩ thế nào là quyền của người ta tôi không thèm chấp. Chỉ có ông. Ông vào mà xem con gái ông đang khốn khổ khốn nạn vì cái máu lăng loàn của con rể ông. Rõ là vay thế nào giả thế ấy. Chả sợ thiệt thòi đâu. Hừ hừ. Đúng là một lũ một lĩ đàn ông chẳng ra làm sao cả.
- Diễm. Giữ mỗm giữ miệng một tý đi. Không có tôi đi đây, cô tha hồ mà nói một mình. Nói đến đêm, đến sáng mai cũng chả ai cấm.
Câu nói này của Long rõ ràng có tác dụng. Diễm cau mày, hai tay vùng vằng, mặt mùi cau có rồi vừa đi xuống bếp vừa quát to một tiếng như để trút mọi uất hận ra rồi lẩm bẩm:
Thì thôi. Cứ biết thế đã. Đúng là số kiếp mình có khác. Thực tội nợ quá.
Long nhìn theo vợ, trán cau lại. Anh cố nén đi vào phía trong, vừa nhìn thấy anh con Lễ bật khóc, miệng méo xệch đi:
- Tại bố, tại bố đấy. Ngày xưa ngày xưa bố cứ bảo chả khen nó tài, nó ngoan ngoãn mãi đi nên con, con… Bây giờ, bây giờ thì con khổ sở, giang dở như thế này đây. Bố có biết đâu.
- Thôi nín đi. Nín đi. Cứ bình tĩnh đã. Rồi đâu khắc có đó. Ai chả có lúc thế nọ thế kia, nhưng đã là giống người thì ai đều biết nghĩ hết con ạ. Mọi sự rồi đâu lại vào đấy cả thôi. L amur sans eux.
Đột ngột ông vọt ra mọt câu tiếng Pháp tưởng như đã chìm rất sau trong tâm khảm ông. Vừa nghe thấy bố xì xồ nhẹ con Lễ chu chéo lên
Thôi. Con không hiểu cái tiếng linh tinh ấy đâu
- Pardont. A không bố xin lỗi. Bó không định nói… Đúng rồi không phải bỗng nhiên chòng con có thể gạt bỏ tất cả những gì mà nó gây dựng lên từng nấy thời gian. Nghe bố. Nghe bố. Không sao, không sao đâu con.
Dường như lời khuyên giải của Long không lọt tai đứa con đang giận hờn, tức bực. Nó ngẩng khuôn mặt ràn rụa nước mắt lên nhìn bố trân trân miệng há hốc gào thật to:
Thế này thì thà tôi chết luôn, chết ngay chứ sống để làm gì.