HÀ NỘI - TÌNH NHÂN

PHẦN IV - Chương 4

Sáng hôm sau lại đúng vào ngày chủ nhật nên bọn trẻ không phaỉ đến trường. Diễm thì đã dậy từ lúc nào đang ngồi ru thằng Hưng ời ợi. Long choàng dậy lấy làm ngạc nhiên vì sự tỉnh táo ít thấy. Mọi sự khúc mắc đêm qua dường như được một lớp sóng ngầm cuốn đi hết sạch, không để lại một chút tơ vương, bận bịu nào. Anh lặng lẽ đi sang phòng mấy đứa trẻ đang ngủ. Vừa ghé mắt vào phòng anh thoáng cau mày khi thấy con Lễ đang ngồi mắt ngước lên nhìn trần nhà, trước mặt nó là tờ giấy mở ngửa. Vừa trông thấy bố con bé cúi xuống vơ vội tờ giấy rúi xuống cuốn vở đang dùng để kê.

Gì thế con? Sao dậy sớm thế?

Thấy bố vừa hỏi vừa bước vào con bé càng tỏ ra hốt hoảng. Con Lễ lắp bắp:

Không. Không có gì đâu bố ạ.

Thì cứ đưa tờ giấy con vừa kẹp vào cuốn vở kia kìa bố xem nào

Nhìn nét mặt đã chớm đổi sắc tội nghiệp của con, Long đã định thôi nhưng có cái gì đó thôi thúc nên anh tiến lại gần. Con Lễ thở dài rồi rón rén đưa cho bố. Trên trang giấy mới được xén lại bằng kéo thủ công có hàng chữ được viết bằng kiểu chữ mà Long đã công phu uốn nắn cho con, y hệt hồi bé chú anh đã từng gò, nhất là những chữ a và chữ o "Hà nội buổi sáng sau đêm mất ngủ".

Sao lại mất ngủ hả con?

Con thử bút nên cứ bạ đâu viết đấy, lăng nhăng có ý định gì đâu bố.

Long nhận ra sự trưởng thành trong lời nói trí trá cho qua chuyện của đứa con gái.

- Thôi được rồi. Không có chuyện gì thì tốt, nhưng nghe bố bảo đây. Tuổi của con bây giờ là tuổi học. Mọi sự phải tập trung vào việc duy nhất ấy thôi. Không được để cho thứ gì xen vào làm mất tập trung đi. Nhất là chuyện yêu đương, trai gái. Nhớ chưa?

- Bố cứ nói thế. Con có làm gì đâu ạ. Con Lễ lí nhí trả lời, đầu cúi xuống càng thấp.

Thôi được rồi. Bố cứ dặn thế không thừa đâu

Long định nói thêm vài điều nhưng anh dừng lại được. Khi quay ra, anh bảo nhẹ.

- Hôm nay ngày nghỉ, dậy rồi thì liệu xem có việc gì giúp mẹ, trông các em. Trời bắt đầu nắng. Đi đâu thì báo cho mẹ biết.

Hình như con bé "vâng ạ "rất khẽ. Long định bước đi nhưng mới được ba bước thì đã thấy tiếng động mạnh hình như rơi thứ gì đó từ trên bàn xuống rồi giọng nức nở của con bé tự nhiên oà ra. Long ngoái đầu lại thì thấy con gái mình úp mặt xuống bàn, hai vai của nó rung lên từng hồi…

Mãi sau này khi đã có tuổi rồi mỗi khi ngồi một mình nghĩ lại, có những lúc bất chợt ông Long lại nhớ đến sự việc xẩy ra vào buổi sáng chủ nhật hôm đó và nhất là ông không tài nào quên được đôi mắt dàn dụa, cái lắc đầu lia lịa cùng tiếng nói nghẹn ngào, đứt đoạn như đang bị một nỗi đau khổ ghê gớm nào đó làm con bé không thể chịu đựng được. Rồi tiếng của mẹ nó quát thật to như muốn át đi tất cả "làm sao, mày làm sao mà khóc như bố mẹ mày chết ấy thế". "Nào mày có nói không. Nói tất cả ra đây để bố mày, rồi cả tao cùng liệu chứ không thể như thế này được". Hai đứa em gái kề liền nó trong bộ quần áo nhầu nhĩ vừa từ giường bật dậy trố mắt đứng nhìn. Con Lễ lắc đầu quầy quậy, miệng liên tục nói như cái máy trong tiếng khóc dai dẳng "Bố mẹ cứ ra đi. Chẳng có chuyện gì đâu". " Mày muốn chúng tao ra thì mày phải câm cái miệng đi chứ cứ gào tướng lên thế này để thằng bé nó dậy hả. Tao mất bao nhiêu công sức mới ru cho nó ngủ được thế mà mày… "Vừa nói bà ấy vừa định lao vào chỗ con gái đang phủ phục trên bàn. Ông Long phải lấy hết sức để đẩy bà ra. Vừa đẩy ông vừa can vợ "em cứ kệ nó, kệ nó đã. Để bao giờ nó tĩnh tâm lại hãy hay. Kìa em. Không được làm thế đâu. Con mình… Mà ngay người dưng nước lã cũng không nên gò ép như thế". Cuối cùng Diễm cố nén cơn giận đang bùng lên lẳng lặng đi ra ngoài. Những lúc ngồi một mình nghĩ ngợi ông Long cũng thấy lại rõ mồn một, gần như từng động tác của con gái lớn của ông vào chiều tối hôm đó. Khi ông vừa dựa xe vào góc tường thì con bé Lễ nhìn trước nhìn sau đi lại gần ông.

- Cái gì thế con? Ông nhận ra quầng mắt tím mọng vì khóc của con gái. Giọng ông dịu dàng an ủi. Mẹ con đi đâu rồi

Con bé không nói gì lẳng lặng như một cái bóng mãi một hồi sau mới khẽ khọt:

Con sợ mẹ lắm.

- Có cái gì mà sợ. Mẹ con cũng chỉ vì thương con, lo cho con nhỡ ra đường bị đứa nào bắt nạt.

Cứ như bố thì chẳng sao cả…

Con bé ngập ngừng như để nghĩ ngợi tìm câu nói phù hợp. Rồi đột ngột nó thốt ra dứt khoát:

Con thôi hẳn anh ấy rồi. Chẳng bao giờ cho anh ấy gặp nữa.

Anh nào?

Cái nhà anh Đường ấy

Long ngớ ra cố nhớ ra "cái anh "mà con gái vừa nhắc. Khi nhận ra rồi anh à to một tiếng ngạc nhiên rồi hỏi:

Nhưng làm sao con lại không chơi với anh ấy nữa?

Nhưng bố đừng nói với ai đấy.

Được rồi. Bố không nói với ai cả.

Kể cả mẹ con nữa. Bố hứa đi

Bố hứa.

Thế thì bố đưa tay đây, móc xỉu với con.

Long cố nén cười giơ tay ra. Cái Lễ bặm môi lại, ngón tay chỏ mũm mĩm cong cong của nó chìa ra ngoặc vào ngón tay xạm khói thuốc lá của bố lắc lắc ba lần. Xong xuôi nó có vẻ tin tưởng lắm, con bé cảnh giác nhìn trước nhìn sau thấy không có ai mới hạ giọng thì thào bí mật:

- Cái anh Đường ấy y hệt như cái anh Pa ven mà chơi với cô Tô Nhi a ấy. Khi gặp con lúc nào cũng bảo bây giờ anh ấy là bạn con nhưng khi nào lớn thì anh ấy sẽ lấy con làm vợ. Nhưng bố có biết không. Con cũng đồng ý nhưng con chỉ bảo là bạn thì chỉ dắt tay nhau, thế mà hôm nọ anh ấy ôm chầm lấy con. Mới lại thứ ba tuần trước con phát hiện thấy có chị tên là Dương tìm anh ấy. Chị Dương nói với con là chị ấy là người yêu của anh Đường. Con tức lắm…

Càng nghe con nói Long càng thấy lo. Anh giơ tay ra phẩy phẩy như muốn xua đi một thứ gì trước mặt. Rồi không nén được sự sốt ruột anh nôn nóng hỏi:

Anh ấy ôm con nhưng có có làm gì không?

- Không. Chỉ ôm không thôi. Con lấy hết sức đẩy anh ấy ra. Con còn bảo nếu anh không buông ra thì con sẽ kêu to lên và chẳng bao giờ chơi với anh ấy nữa. Vì chỉ có vợ chồng người yêu mới làm thế, còn là bạn bè thì không được làm như vậy. Khi nào lớn anh ấy yêu con thì lại khác. Như lúc Pa ven hôn Tô nhi a ấy thì họ đã yêu nhau rồi còn gì nữa. Đúng không bố?

Lúc ấy có ai nhìn thấy không? Ông bố bồn chồn.

- Lúc con đẩy anh ấy ra thì cái Minh nó vào. May là nó không nhìn thấy gì cả.

- Bây giờ nghe bố nói đây. Từ giờ trở đi không được chơi với cái anh Đường ấy nữa.

Thì con đã dứt khoát bỏ anh ấy rồi.

- Không chơi, không được gặp lại nó, cấm tiệt nhớ chưa. Nhớ đấy. Con nhà mất dậy.

Long không kìm được quát thật to. Con Lễ giật mình trố mắt nhìn bố Thấy thaí độ của con, biết mình bột phát lỡ lời làm con bé hoảng hốt. Long gật gật đầu:

- Không, không. Bố không nói gì con đâu. Bố nói cái thằng Đường ấy. Thật là, thật là… Khổ con tôi, con tôi. ừ ừ, con làm thế là đúng. Con rất ngoan, ngoan lắm. Phải bỏ hẳn, không bao giờ được chơi với hạng người ấy… Nhớ chưa. Nhớ đấy.

- Thì con đã bảo rồi còn gì nữa. Mà bận sau bố cứ nói to thế này con chẳng kể cho bố nghe nữa.

Được rồi. Được rồi. Bố xin lỗi xin lỗi

Cả ngày hôm đó Long bần thần hẳn, những điều con gái nói cứ vương vấn trong lòng khiến anh làm cái gì, nghĩ cái gì cũng không đến nơi đến chốn khiến lúc vừa ăn cơm trưa xong Diễm bất chợt nhận ra diết gióng:

- Tôi biết là anh chẳng chuyên chú gì cái nhà này đâu. Nhưng còn con còn cái đấy, anh cũng nên giữ ý giữ tứ. Phút nào ở nhà thì cứ nhìn chúng nó mà xử sự lúc ra đường thì tha hồ tung tẩy việc gì cứ người một nơi đầu óc lại một nẻo thì ra cái gì nữa.

Cô vào đây tôi bảo.

Nghe vợ nói Long chẳng nói chẳng rằng nắm tay vợ kéo vào buồng:

Trước mặt các con ăn nói phải giữ ý chứ.

- Ôi dào, anh cứ lo cái thân anh đi đã. Không phải ra điều nọ điều kia

Cái cô này, có nghe tôi nói không?

Thế rồi không đợi vợ nhận ra điều gì Long đã kể lại tất cả những điều về cái Lễ. Mắt Diễm mở to, căng tròn khi nghe chồng nói. Một lúc sau chừng như đã hiểu câu chuyện cô vội vã quay lưng ra:

- Con này, con này mất dậy thật đấy. Sao anh không căng nó ra đánh cho một trận. Mới nứt mắt ra. Con ăn không nên đọi, nói không nên lời mà đã thế này thì phỏng còn ra thứ gì nữa.

Cái cô này, dậy con như thế mà cũng…

- Thì anh bảo tôi phải như thế nào, cứ như anh thì đội nó lên đầu. Chiều chuộng chăm bẵm nó rồi đến lúc tí tuổi đầu đã vác cái bụng nghễu nghện để bôi gio trát trấu vào bố mẹ hay sao.

Chưa đến nỗi thế đâu. Con Lễ nhà mình còn ngây dại…

- Ngây với chả dại. Ngây dại mà lại biết như thế. Anh thật là… Thôi anh không dậy thì để tôi chứ như thế này là tôi không chịu được đâu.

Long một tay nắm chặt khủy tay vợ kéo vào, một tay bịt mồm chặt mồm vợ:

- Bé cái mồm chứ. Cô nói to là tôi đi ngay bây giờ đấy. Lúc đó đừng có mà trách

Muốn thế nào và cho dù gặp phải tình huống gì thì Diễm rút lại vẫn chỉ là người vợ cổ lỗ với đức tính nhịn chồng thương con như hàng nghìn hàng vạn bà vợ khác ở cái xứ này. Hồi còn thiếu nữ chả biết thế nào nhưng khi đã bập vào gia đình rồi thì chỉ biết một lòng cúc cung nghe theo chồng, quí con, muốn cho gia đình bình yên. Tất cả dựa vào tấm chồng, còn mình có thiệt thòi chút gì cũng đành cố chịu. Chính vì thế nên câu nói của Long đã điểm đúng vào huyệt của mình. Diễm ngớ người ra, lẩm bẩm:

- Vâng thì tôi im mồm. Nào nói gì thì nói đi

- Đàn bà gì mà lạ thật đấy. Cứ sồn sồn ra như thế thì con nó sợ chết khiếp. Đã sợ thì làm sao nó nói cho mình tỏ tường mọi nhẽ để mình lường trước mà đối phó.

Rồi vừa giữ chặt vợ kéo sâu vào trong buồng, Long vừa bền bỉ rỉ rả nói cho vợ biết. Chừng như hiểu ra, cơn hoả trong lòng Diễm hạ dần:

- Thế thì anh phải cho thằng kia một trận chứ chả lẽ nó cứ tự tung tự tác làm hư con mình hay sao.

Long cảm thấy chưa bao giờ mình bình tĩnh như lúc này:

- Em biết như thế là tốt rồi. Nhưng cái gì cũng phải từ từ mà liệu cách. Trước tiên mừng là con Lễ nhà mình như thế là đã bước đầu tách thằng kia ra rồi. Cái chính bây giờ em phải lờ đi, đừng cáu gắt gì con Lễ cả. Chọn lúc nào phù hợp thì nhẹ nhàng phân tích cho con nó, kể cả nói cho biết tất cả những gì xấu của thằng Đường…

Nhưng em có biết cái gì về nó đâu. Diễm sốt xả.

- Thì cứ hỏi con cái Liên nhà ông Lãm đầu phố ấy. Nói luôn cho con biết bây giờ nó còn bé chưa thể quan hệ như thế được. Không có nhỡ một cái thì khổ cả đời. Đấy là chưa kể hàng phố sẽ nhổ vào mặt vợ chồng mình, coi nhà mình còn ra cái thứ gì nữa. Em là mẹ nên những chuyện ấy dễ nói hơn anh. Nhưng không nói thì thôi, còn định nói với nó thì làm sao cho nhẹ nhàng tình cảm đừng có cáu bẳn, giận dỗi gì mà con nó sợ. Mà nó đã sợ là nó không hiểu, không nắm được, tai nọ vào tai kia ra cho mà xem.

- Biết rồi thế còn anh? Diễm càng bức bối.

- Được rồi. Khi nào gặp thằng Đường anh sẽ có cách.

- Muốn gì thì gì cũng cấm tiệt thằng ấy nó gặp con mình.

Đang rủ rỉ, nhẹ nhàng thì Diễm rống lên:

- Trời ạ tí tuổi đầu mà đã trai gái nọ kia thì đúng là giống tính anh rồi.

Kìa, cái mồm, cái mồm. Cứ thia lia, thia lia ra. Lạ thật đấy