HÀ NỘI - TÌNH NHÂN

PHẦN I - Chương 11

Sau sự việc ghê gớm đó có dễ đến hơn nửa tháng. Vân cố tình lẩn tránh Long mặc dù anh không ngày nào anh không tìm cách rẽ vào nhà Vân với rất nhiều lý do cần gặp anh Phong của cô. Ngay từ khi nghe tiếng râu tôm chiếc xe đạp khung đua ra kêu lanh tanh trước cửa nhà, bất kì dù Vân đang làm gì, kể cả lúc phụ làm bếp với me, cô cũng bỏ đấy đi lên gác. Vài ba hôm đầu khi lên đến bậc thang cuối cùng là cô đẩy mạnh cánh cửa, khoá trái lại rồi nhào vội vào giường nằm vật xuống. Ngay sau đó không biết nước mắt từ đâu tuôn đến ướt xẫm mặt gối thêu hình con công đang xoè đuôi làm dáng, khoe đủ hình mặt trời de couleu trên những sợi lông đuôi dương cao. Mảnh mùi xoa lụa cùng đầm đìa. Trong chiều sâu của tâm thức Vân hiểu rằng, thế là cuộc đời mình đã hết. Mọi sự bí mật của đời con gái đã bị phá vỡ, phơi bầy. Thứ quí giá nhất của người con gái đã mất. Mình lại đang mắc tội rất lớn với me với gia đình và nhất là với chị Diễm. Dù muốn hay không mình đang tranh dành với chị người đàn ông mà Chúa Giê su đã dành cho chị. Nếu mình là người con gái tốt đẹp cẩn thận nghe theo lời dậy của me không đi đôi, đi đêm với đàn ông, con trai thì làm gì xẩy ra sự khủng khiếp kia. Đấy là chưa kể biết đâu đấy vì chuyện ghê gớm ấy mình có mang. Bụng mình to dần ra. Lúc ấy có lẽ chỉ có ra cây đa phố hàng Trống mà treo cổ lên. Dưới mấy tầng địa ngục kinh hoàng, với tội lỗi ghê gớm của mình chắc chắn sẽ bị quỉ Sa tăng trừng phạt. Trong kinh thánh đã truyền rõ hình phạt ấy. Mình sẽ phải khuân một hòn đá to tướng từ chân đồi lên đến đỉnh bên cạnh là một con quỉ Sa tăng mặt muĩ gớm ghiếc có sừng trên đầu và hai chiếc răng nanh trắng tởn nhọn hoắt, tay lúc nào cũng lăm lăm chiếc roi cá đuối lởm chởm gai. Khi thấy mình chậm một tí là con quỉ lại há cái miệng lởm chởm răng gào thật to uy hiếp. Chiếc roi vung lên, da thịt mình sẽ nát bấy dưới những làn roi quái ác ấy. Hòn đá vần gần đến đỉnh lại tụt xuống. Công việc nặng nhọc, khốn khổ lại khởi sự từ đầu. Không biết quỉ sa tăng này có giống lũ quỉ của địa ngục mà mấy đứa con gái bên đời cùng học với Vân ở trường Anbesarô kể rằng. Những người mắc phải tội lỗi ghê gớm trên trần gian như chửi mẹ mắng cha, tranh vợ cướp chồng, ăn cắp ăn trộm, cướp của giết người khi chết đi sẽ bị bọn quỉ dứơi địa ngục cưa đôi thân thể bỏ vào vạc dầu đang sôi sùng sục. Đau đớn, máu chảy đầu rơi, bị lột da nhưng không bao giờ chết bởi vì đấy là chốn vĩnh hằng. Sự trầm luân khốn khổ sẽ là vĩnh viễn. Người chịu cực hình sẽ chẳng bao giờ ngoi lên được chỉ chờ khi nào sự trừng phạt đã đủ thì người ta mới được chuyển sang kiếp khác. Mà với những kẻ đầy tội lỗi ấy thì kiếp sau là phận trâu chó cực nhục để trả nợ cho phận làm người độc ác. Trong khi đó những người sống hiền lành khi chết đi sẽ hoá thành thiên thần bay lượn trên thiên đàng, hưởng hoa thơm trái ngọt, phúc lộc dài lâu. Với tội lỗi tầy trời này mình không bao giờ dám ước ao trở thành thiên thần, thiên sứ mà chỉ còn là tội nhân bị đầy đoạ dưới địa ngục. Ôi nếu vì chuyện ghê gớm này, Vân tự kết thúc đời mình bằng sợi dây oan nghiệt để thoát đi mọi điều xấu hổ, nhục nhã trên đời. Nhưng còn me?... Cho dù trong thế giới khủng khiếp đó phải đón nhận tất cả mọi sự ghê gớm vì tội lỗi, Vân vẫn có thể chấp nhận được nhưng trên trần gian này me làm sao chịu được sự nhục nhã trước miệng lưỡi và ánh mắt khinh khi của hàng phố, của thiên hạ. Sự hiền lành vốn là bản tính của me. Cả đời me, Vân đoán chắc ngay từ khi còn là con gái, nhất nhất me đều tuân theo lời dậy bảo của ông bà ngoại cho đến khi lấy chồng. Gần hai mươi năm sống trong sự yêu chiều đùm bọc của me, Vân càng lớn cô càng hiểu cuộc đời của me đâu phải là của me, cho me. Bởi mọi hành động, lời nói của me chỉ dành hết cho chồng cho con. Me không phải là người đàn bà mạnh mẽ nhưng khi mọi sự hiểm nguy rình rạp, cận kề có thể đe doạ sự yên ổn của gia đình thì chắc chắn me sẽ giống hệt con gà mái mẹ sẽ xù lông xả cánh để che chở cho gia đình, chồng con. Miếng ngon phần chồng phần con, me chỉ nhận xương xẩu, những miếng vụn đủ để sống. Công việc nặng nề vất vả me dành hết. Me sẵn sàng chịu đựng nỗi vất vả, thức đêm thức hôm chăm sóc mỗi khi có đứa con nào ho hắng, ốm đau. Vậy mà bây giờ khi đã chớm ra giàng một chút chưa đền đáp được gì công sinh thành, dưỡng dục của me mà Vân đã làm khổ bà. Nếu chẳng may sự việc ê chề kia bị phát lộ và cũng là sự bất hạnh tột cùng khi sự cố của buổi tối mưa gió đó khiến Vân có mang. Vân rùng mình. Trời ạ, con gái vương vít với con trai, người con trai rũ áo đứng lên, chẳng ai thấy, ai hay, còn người con gái thì chẳng chóng thì chầy tội lỗi, nỗi bất hạnh sẽ hiển hiện ra thành hình hài cụ thể sờ sờ trước mặt thiên hạ. Cái bụng sẽ to dần lên. Nhưng khi người ta có ăn hỏi, có cưới xin, hẳn hoi. Tứ thân phụ mẫu, họ hàng, hàng phố công nhận thì sự đó lại là điều mong mỏi của mọi người, là niềm kiêu hãnh, hạnh phúc của người con gái. Đằng này, không chồng mà chửa thì thật đáng sợ. Đó là sự chửa hoang. Hình hài đứa trẻ trong bụng ngày một lớn ra chẳng phải là niềm mong ước, chờ đợi của ai mà chỉ là hoang thai, là sự xấu hổ và ô nhục của mình, của gia đình của cha mẹ. Người con gái nào không chồng mà chềnh ềnh ra sự đó thì chỉ là đồ con gái hư hỏng, những đứa đầu đường xó chợ, quạ mổ diều tha. Có ngờ đâu Vân bây giờ lại như thế. Giê su ma lạy chúa tôi. Con đã làm gì nên tội mà khốn khổ khốn nạn thế này. Thế thì, đến lúc nào đó khi đã quá sức chịu đựng, Vân chỉ còn cách duy nhất là quyên sinh như nàng Kiều nhẩy xuống sông Tiền đường, như nàng Ăng Toan uống thuốc độc. Với cái chết như vậy Vân sẽ không được Đức cha cho mang xác vào nhà thờ lần cuối. Bàn thờ linh thiêng của Chúa đâu giành cho nỗi ô nhục. Tội tầy đình này làm sao gột rửa cho hết được. Xe tang của Vân sẽ đi lẻ loi cô quạnh với vòng hoa trắng muốt - Không biết lúc đó người còn sống có coi cô là con gái nữa không, hay là… Còn đằng sau xe tang me Vân còng lưng cố thu nhỏ thân hình lại vì sự nhục nhã bởi đã sinh ra đứa con bôi tro trát trấu vào thanh danh gia đình, lúc đó me sẽ…

Con có mệt lắm không. Dậy ăn cơm cho nóng.

Con mệt lắm. Vân cố nói giọng bình thường, mọi người cứ cứ ăn đi.

- Hay là me nấu cháo rồi đập quả trứng, thái vài nhánh hành, tía tô cho con ăn giải cảm nhé.

Me Vân vẫn đứng ngoài cửa năn nỉ

- Thôi thôi. Không cần đâu me. Me cứ xuống trước đi, rồi con xuống sau

- Hay là me để phần cho con nhé. Nghe giọng me có vẻ ngập ngừng. Ăn xong anh Phong con còn có việc phải đi.

- Thôi, thôi. Không phải làm thế đâu. Con xuống ngay bây giờ đây. Không sao đâu me. Vân lau nhanh khuôn mặt của mình, rồi cầm túm bông chấm vào hộp phấn thoa nhanh trên mặt. Vân muốn xóa đi mọi vết tích để lấy lại vẻ bình thường.

Thế thì được rồi. Me xuống trước nhé

Vân nghe rõ tiếng dép của bà chạm đến bậc thang cuối cùng cô mới mở cửa ra và cố giữ vẻ bình thản chầm chậm đi xuống. Khi cánh cửa phòng khách hé mở thì ngay lập tức cô thấy đầu óc mình choáng váng tưởng như không thể gượng dậy khi nhìn thấy Long đang giơ cao ly rượu vang chạm vào ly của anh Phong. Nghe tiếng bản lề lâu ngày không tra dầu rên lên một tiếng khẽ anh chàng quay lại, mắt hơi nhíu nhưng cái miệng có cặp môi gọn gàng cố giữ vẻ tự nhiên:

- Ô kìa Vân. Thế mà anh cứ tưởng cô không có nhà. Anh xin lỗi nhé đã ngồi trước cô mà lại còn định uống nữa chứ. Nói chung thì… Thật là, thật là

Cậu dạo này cũng khách sáo gớm nhỉ. Mote de model có khác

- Thì cả nhà có một cô con gái xinh đẹp như thế kia phận làm anh chúng ta, nói chung làm sao có thể lúi xùi được. Vân ngồi đi chứ. Sao lại đứng thế kia. à thôi chết. Quên quên, ngày mai sinh nhật em đúng không? Anh đã có sửa soạn gói quà tặng. Đáng ra ngày mai nói chung anh mới đưa nhưng không sao ngày mai nếu Vân mời anh dự thì anh lại có món quà khác.

- Trời. Anh Long ga lăng quá. Còn chị Vân thật là lãi nhé. Cậu Vũ em trai Vân ngọ nguậy trên ghế hết nhìn Long lại nhìn Vân rồi quay ra nháy mắt với anh trai và me. Chàng thanh niên mới ra giàng bẻm mép lại liến thoắng.

- Kìa, chị Vân lại gần nhận gói quà đi, để anh Long cứ đứng chờ mãi.

- Vũ. Con nói khẽ thôi nào. Quả là cậu Long nhớ thật đấy, bác tuy không quên nhưng mấy hôm nay không hiểu sao thấy con Vân có vẻ hơi mệt mệt. Lại không thấy nó nói nắng gì nên bác cũng có ý chờ. Bởi vì người được làm sinh nhật mà không hứng thú thì còn gì là vui

- Mai dứt khoát me phải làm bữa bún thang me ạ. Vũ mượn cớ ríu rít nói thêm vào.

- Kìa, Vân. Đến nhận quà và cám ơn anh Long đi. Cậu quả là chu đáo. Đến lượt anh trai Vân nhắc nhở

Vân cảm thấy mình đang lảo đảo tựa như cảm giác say giống như cảm giác hồi cuối năm ngoái cũng trong dịp sinh nhật của mình cô nhấm một chút rượu mùi mà chính Long ép. Cô thấy chênh vênh, thân người như lắc lư, bồng bềnh.

- Kìa con đến nhận đi không có anh mỏi tay đấy. Bà Tuy nhẹ nhàng bảo con.

Vân chầm chậm đi lại và mặc dù cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng mặt cô hình như đang đỏ rực lên, nóng bừng. Có cái gì giống như một cục sắt to tướng, y hệt cái bệ lò rèn mà lần về quê nội ở Phùng khoang cô đã nhìn thấy ở hàng lò rèn của bác hai Luận. Bác hai thì vừa lùn vừa thọt chân vậy nhưng được cái tính vui vẻ bù lại. Có lẽ vì sự vui vẻ, dễ dãi dường như làm cho bác quên đi sự khốn khó, vất vả trên cuộc đời mặc dù sự thiếu thốn luôn rình rập gia cảnh nhà bác. Điều này hiển hiện trên thân thể gầy guộc với nét mặt xanh xao của đám con bác. Có lẽ chính ví sự vui vẻ thanh thản, coi điều vất vả là sự tất yếu khi sông trên đời nên bác gái, thủa còn là con gái từng là cô thanh nữ xinh xẻo nhất làng đã bỏ qua mọi sự cầu hôn của biết bao kẻ để đến với căn nhà bé xíu, lúc nào cũng bụi mù và bụi và nóng rực vì than.

- Sao thế con? Bà hai Tuy cau mặt vẻ bồn chồn nhìn đứa con gái yêu của mình mặt đờ dẫn, gần như lê từng bước đến nhận gói quà được gói khá đẹp trong tờ giấy bóng hồng trang kim

- Không sao đâu mẹ. Thì cũng phải có lúc giả vờ ngượng ngượng một tí chứ mẹ. Mặc dù đang cố nhướn thật cao trên ghế cố đoán xem gói quà chị mình nhận được là cái gì, Vũ vẫn thao thao.

- Kìa Vũ, để yên đừng làm chị con ngượng nữa. Bà Hai mỉm cười nói khẽ.

Cuối cùng thì Vân cũng đến được gần Long và khi cô chủân bị đưa tay đỡ gói quà thì bất ngờ tiếng hát khàn khàn vì đĩa hát quá cũ đột ngột cất lên bài luân vũ Tây ban nha rộn rã và vui vẻ. Cũng ngay lúc đó bên tai cô có tiếng của Long thầm thì thật nhanh, giọng anh run run và lắp bắp. Tối mai anh sẽ mời cả nhà Vân đi xem vở Hận tương giao trên rạp Chuông vàng đấy. Nói chung Vân đừng từ chối.

Nghe tiếng thì thào của Long, thoạt đầu tiên Vân chẳng hiểu anh ta nói gì nhưng khi nhận ra điều anh nói, Vân sững người định quay đầu lại nhưng không hiểu sao cô vẫn lặng lẽ đưa cả hai tay đỡ gói quà, trong tiếng vỗ tay lộp bộp của Vũ và tiếng bật lửa của anh Phong.

- Đốc tờ đã nhắc con rồi. Đừng hút thuốc nữa. Con nhớ không?

- Con xin lỗi me.

Vân thấy anh Phong dụi điếu thuốc vào miệng chiếc gạt tàn bằng sứ trắng hình nàng tiên cá. Thấy vậy, Long cũng lập tức làm theo. Trong khi đôi mắt hấp hay theo dõi từng động tác của Vân thì miệng anh chàng vẫn liến thoắng:

- Đúng đúng. Tại cháu. Nói chung là tại cháu nên.. Phổi của Phong không được khoẻ mà hút thuốc lá thì thật là hại. Có lẽ nhân dịp này cháu cũng sẽ bỏ thuốc lá luôn.