Nhờ vào bộ phim điện ảnh này, Trịnh Hòa được giới giải trí đón nhận, thêm vào diễn xuất tốt trong “Xuân Kiếp” khiến cho rất nhiều đạo diễn nổi tiếng tung nhành oliu cho cậu.
Tiếc là Trịnh Hòa không nhận lấy. Cậu và Thành thiếu cùng nhau thảo luận nghiêm túc về tương lai nghiệp diễn của mình, Thành thiếu hỏi cậu có thích làm diễn viên không.
Nói thực, Trịnh Hòa không còn cảm xúc nào nữa. Có lẽ khi mới rời khỏi môi trường đại học, cậu rất thích đóng phim, mong muốn được thể hiện mình trước màn ảnh, nhưng bao nhiệt huyết đã bị sự tăm tối của giới giải trí ăn mòn, làm diễn viên chỉ là chấp niệm còn sót lại duy nhất của cậu mà thôi. Tuy nhiên, sau khi quay xong “Xuân kiếp”, cậu như thoải thai hoán cốt, không còn lưu luyến gì nữa.
Chỉ là, khi Thành thiếu đưa ra câu hỏi ấy, Trịnh Hòa đáp lại: “Thích.”
Chính cậu cũng cảm thấy lúc ấy mình như bị ma xui quỷ khiến.
Thành thiếu không thèm để ý đến chút rối rắm của Trịnh Hòa, nói: “Cậu đã thích đóng phim thì đừng nghĩ linh tinh nữa, mọi vấn đề cậu lo lắng giao hết cho chúng tôi. Về sau truyền thông sẽ không đưa tin xấu về cậu, cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu nữa.”
“Về mặt công việc thì sao?” Trịnh Hòa thấy, nếu Thành thiếu đã đề cập hẳn đến mức này, thôi thì nói rõ hết luôn đi.
“Tự mình chọn kịch bản, muốn đóng phim nào thì đóng phim đó.” Thành thiếu trợn trắng mắt, nói rất không kiên nhẫn: “Công ty kia Bạch tiên sinh mở ra vì ai chẳng nhẽ cậu còn không rõ? Về sau đừng hỏi tôi mấy câu ngu ngốc thế này.”
“Ông ấy nói là ông ấy đầu tư, hẳn là không liên quan gì đến…tôi, phải không?” Trịnh Hòa nhìn về phía Thành thiếu.
“Hỏi ông ấy đi.” Thành thiếu nói.
Trịnh Hòa không hỏi được chuyện gì từ phía Thành thiếu, cậu về nhà tìm một vòng cũng không thấy Bạch tiên sinh đâu, dán tai vào cửa thư phòng thì loáng thoáng nghe được tiếng động, cậu đoán Bạch tiên sinh đang làm việc nên lấy di động ra, ngồi trước cửa chơi game. Samoyed chạy tới đòi được vuốt ve, Trịnh Hòa vuốt cho nó mãi cũng mệt, thấy nó nằm trên sàn, vừa mềm vừa trắng vừa đúng cỡ cái gối liền gác đầu lên, ngủ.
Một lát sau, Schnauzer chạy lên tìm Samoyed, nó ngạo kiều phe phẩy đuôi (?) rồi qua ngửi mặt Trịnh Hòa, vòng lông quanh mặt nhìn khôi hài như một đóa hướng dương. Trịnh Hòa cảm thấy ngứa, đưa tay gãi gãi, chân Schnauzer ghé vào bụng Trịnh Hòa, nằm một lúc, nó cũng ngủ luôn.
Ngày nào Husky cũng kiếm Schnauzer để cùng chơi đùa, hôm nay cũng thế, sau khi ăn no, nó lần theo mùi tìm đến chỗ Trịnh Hòa, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt cậu. Vô xảo bất thành thư, đúng lúc ấy Bạch tiên sinh bận việc xong mở cửa đi ra, liền thấy được cái cảnh chồng người như thế.
Bạch Ân: “…”
Mặt trời ngả về phía Tây.
Trịnh Hòa mở mắt, cậu mờ mịt nhận ra mình đang nằm trên thảm trải sàn, dưới đầu không còn thân mình bé bé ấm áp của Samoyed.
Bạch tiên sinh rút tay ra, cánh tay ông có chút run rẩy, ông nói: “Sắp năm giờ rồi.”
Đầu óc trống rỗng, Trịnh Hòa không ngủ thêm được nữa, đứng lên nói: “Trễ vậy rồi sao? Sắp đến giờ cơm tối rồi, nay ông muốn ăn gì.”
“Hôm nay em không phải nấu.” Bạch tiên sinh nói: “Đi tắm đi rồi tôi bảo Kiệt Tử đưa đi ăn.”