Ngày đầu tiên “Xuân Kiếp” chính thức chiếu trên TV, hai người không thèm để ý do phải thức trắng đêm hôm trước và chạy sớm tới trường quay vào sáng sau.
Quá trình diễn của Trịnh Hòa trong “Oan gia ngõ hẹp” rất thuận lợi. Bởi cậu chàng diễn vai phản diện phải đi sớm quá. Chẳng là, đoàn làm phim chọn một diễn viên mới cho vai này, nhưng ngay sau hôm khởi quay, cậu ta bị nước ấm hủy dung, được người đại diện dẫn đi, lúc ấy còn che kín mặt. Lúc đầu Trịnh Hòa còn thấy kỳ quái, bôi thuốc là được mà, nước ở đoàn làm phim phải dẫn qua một cái ống rất dài, làm gì nóng đến mức bị nặng thế?
Hôm sau, trợ lý A Long hỏi dò được mấy tin thú vị, cậu kể lại cho Trịnh Hòa lúc đưa nước: “Cái cậu hôm qua kìa, he he, đắc tội với người khác nên thế đó. Mặt cậu ta từng được phẫu thuật thẩm mỹ, độn đấy, chỉ cần nóng lên sẽ biến dạng. Thư ký của cậu ta nói, ngày thường, nước ấm cậu ta cũng không dám uống, nhưng lần này…..đúng là xui.”
Lúc đầu Trịnh Hòa còn nửa tin nửa ngờ, nhưng khi đạo diễn Hà đẩy phần diễn của cậu lên, vai phản diện lại phải tìm người khác thì mới tin. Trong cái giới này, chuyện kỳ lạ nào cũng có. Những công việc đem lại nhiều tiền tài đều đi kèm với mạo hiểm, không hại chết vẫn không dừng.
Lúc cùng ăn cơm trưa với Bạch tiên sinh, cậu kể lại chuyện này.
“Mặt mũi đang bình thường, đi phẫu thuật làm gì.” Bạch Ân nói rất nhẹ nhàng. Mỗi lần ông dùng giọng điệu đó, chứng tỏ ông không quan tâm tới vấn đề này.
“Vì đẹp chứ sao, người tuấn tú như ngài sao hiểu được kẻ tầm thường như chúng em.” Trịnh Hòa hiểu cho cậu ta, cái nghề này dùng mặt để kiếm cơm mà.
“Thế sao tôi không thấy em phẫu thuật?” Bạch Ân cười nói.
Trịnh Hòa che mặt: “Thôi đi, em đẹp kinh thiên động địa thế này rồi, cần gì phẫu thuật nữa? Ông trời ghen tị đấy.”
Thực ra là vì Trịnh Hòa sợ đau. Mấy năm đầu mới vào nghề, tâm chí chưa kiên định, cũng mấy lần định đi sửa mũi với đứa bạn. Bạn nó không nhịn được, đi sửa trước. Vừa thấy cái mũi sưng đỏ, thở cũng không thở nổi đó, cậu sợ quá, không dám nghĩ đến chuyện này nữa.