Quẳng điện thoại xuống tầng sau khi cho thằng nhóc láo xược đó một bài học, bấy giờ Bạch tiên sinh mới nhận ra, Trịnh Hòa biến mất từ lúc nào.
“Bảo bối, em ở đâu?”
“Trong bếp! Bạch tiên sinh, em đang pha trà, hoa quả hôm qua đưa tới ngon thật, ông có thích uống trà hoa quả (2) không?” Trịnh Hòa hô.
Bạch Ân gật đầu: “Nào cũng được.” Ông thấy Trịnh Hòa trong bếp, cậu đang ngồi nhìn ấm trà thủy tinh, lòng an tâm nhiều.
“Nói chuyện xong rồi?” Trịnh Hòa hỏi.
“Ừm.”
“Cậu ấy gọi làm gì thế?” Trịnh Hòa hỏi.
Bạch Ân nghĩ nghĩ, ngoài vụ cãi nhau, hình như chỉ có một việc khác: “Nó muốn một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, hỏi xem tôi có thể ra mặt thuyết phục mẹ nó không.”
Trịnh Hòa ngơ ngác: “Hở?”
Bạch Ân nói: “Sao thế, chẳng nhẽ em cũng muốn một đứa? Tôi có thể thỏa mãn yêu cầu này, nam hay nữ? Dùng dịch thể của em đi.”
“Không, không!” Trịnh Hòa vội nói: “Em không cần, nhưng….sao B ạch Nhuận Trạch bỗng nhiên lại muốn làm chuyện đó?”
“Ai biết?” Bạch Ân không thèm để tâm, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, rốt cuộc không đành lòng, giải thích: “Chắc do Evan. Từ nhỏ, Evan đã lẽo đẽo theo Bạch Nhuận Trạch, hai đứa dính lấy nhau. Từ khi sinh ra, chỉ số thông minh của Evan đã thấp, nó vẫn được nuôi ở chỗ vợ trước của tôi, sống cùng Bạch Nhuận Trạch.”
“Đây là chuyện nuôi con dâu từ nhỏ nha.” Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Bạch tiên sinh, con ngài giỏi thật đấy.”
“Ừm, em nói đúng.” Bạch Ân nghĩ, ông thấy phải điều tra xem Bạch Nhuận Trạch và Evan thế nào rồi, nếu khó khăn quá thì để ông giúp một tay. Đằng nào cũng thế, thành công sớm, hưởng sướng sớm.