Gió Đông Tiều Tụy

Chương 11

Một tiếng phịch rung mạnh, tiếng ngựa hí tán loạn kéo theo tiếng Trầm An kinh hãi la to. Chiếc xe ngựa đột nhiên nghiêng sang bên, Nhạc Tử Thanh chưa kịp phản ứng thì một cú chưởng đã đánh bật nóc xe, Trầm Nhạn Thạch nhún người nhảy ra ngoài. Còn chưa kịp thủ thế thì một chiếc lưới khổng lồ đã chụp lên đầu, cả hai không kịp né tránh nên vướng ngay giữa rồi rớt xuống đất.

Hai người đang vùng vẫy định đứng lên thì mấy thanh đao đã kề sát cổ, mà có đến bốn năm thanh kiếm trên cổ mỗi người, chút cử động thôi chắc cái đầu sẽ dọn nhà ngay tức khắc.

“Trầm An? Ngươi ở đâu vậy?” Trầm Nhạn Thạch lớn tiếng gọi, lòng lo là Trầm An đã bị hạ độc thủ rồi.

“Thiếu gia…” Một thanh âm sợ sệt truyền tới bên tai, hai tên che mặt đã áp chế Trầm An. Một trong hai tên đẩy Trầm An ngã nhào xuống cạnh Trầm Nhạn Thạch. Xem ra huyệt đạo của Trầm An đã bị phong bế, mặc dù thằng nhóc không có bị trói nhưng cũng không động đậy được.

Tên nam tử che mặt đảo mắt qua ba người một lượt, ánh mắt có phần nhạc nhiên, vội vàng đi tới gã che mặt giống như thủ lĩnh đằng kia thấp giọng bẩm: “Sư phụ, không có Trầm Phượng Cử ở đây.”

Tuy hắn cố hạ giọng nhưng Trầm Nhạn Thạch và Nhạc Tử Thanh vẫn nghe rõ rành rành, cả hai rúng người: Lại là đến tìm Phượng Cử.

Gã che mặt mà tên kia gọi là sư phụ bước đến trước mặt ba người, giọng trịch thượng hỏi: “Trầm Phượng Cử đang ở chỗ nào?”

Nhạc Tử Thanh mới nghe giọng đã thấy rất quen tai, hắn nhận ra là ai ngay liền phá lên cười: “Kim Xà kiếm khách trên giang hồ cũng là nhân vật có tên tuổi, sao giờ lại hạ mình đi làm trò tiểu nhân này vậy chứ?”

Trầm Nhạn Thạch ngẩn người ra: “Huynh nói hắn là Kim Xà kiếm khách sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng chúng ta đã trả Kim Xà kiếm lại rồi, tại sao vẫn còn tìm Phượng Cử gây phiền toái?” Đối đãi bọn họ thế này, gọi là phiền toái cũng không có gì quá đáng đâu.

Nhạc Tử Thanh than dài: “Nhạn Thạch, tuy đệ rất thông minh nhưng suy cho cùng vẫn còn thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, không biết được lòng dạ hẹp hòi của mấy tên này. Dù đã trả kiếm cho hắn nhưng vì không phải dựa vào bản lĩnh chính mình để đoạt lại, trên giang hồ sẽ chỉ nói Phượng Cử lòng dạ độ nhân độ lượng. Mà ai cũng biết Kim Xà kiếm khách bại trận dưới tay Phượng Cử, muốn lấy lại thể diện chỉ có cách là giết Phượng Cử thôi.”

“Cho nên mới dùng loại thủ đoạn hèn hạ này? Không lẽ hắn không sợ bị người đời khinh bỉ sao?”

“Người đã chết rồi hắn muốn nói thế nào chẳng được. Không ai biết rõ chân tướng thì sao có người nhạo báng hắn.”

Trầm Nhạn Thạch không khỏi thở ra một hơi: “Giang hồ quả thật phức tạp.”

Nhạc Tử Thanh đoán không sai, người bịt mặt đích thực là Kim Xà kiếm khách. Hôm đó Tôn Thông hồi báo Trầm Phượng Cử không chịu tái đấu, Kim Xà kiếm khách đương nhiên không cam lòng để chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Sau hắn nghe mật báo có chiếc xe ngựa từ Trầm gia trang đi ra, mấy tên thám thính thấy trên xe ngựa có Nhạc Tử Thanh thì đoan chắc Trầm Phượng Cử nhất định cũng ở trong đó nên dọc đường đã bám theo. Bọn chúng còn mai phục sẵn bẫy ở đây, rắp tâm phải giết người diệt khẩu để cho chết không đối chứng.

Thấy chân tướng đã bị Nhạc Tử Thanh vạch trần, hắn cũng không màng phủ nhận làm gì, sang sảng cười gằn: “Không hổ danh là Nhạc Tử Thanh, con mắt *** tường vô cùng.”


Hắn ngừng một chút rồi tiếp: “Nói thực, hậu quả là do Trầm Phượng Cử gây ra, giữa ta và ngươi không hề có ân oán gì. Còn về hai tên này–” Hắn đưa tay chỉ vào Trầm Nhạn Thạch và Trầm An, “–ta càng chưa từng gặp qua. Chỉ cần ngươi chịu nói cho ta biết tung tích của Trầm Phượng Cử, ta sẽ tha cho ba người các ngươi, thế nào hả?”

“Có điều chúng ta đã biết chuyện xấu của ngươi, thả bọn ta đi rồi ngươi không sợ chuyện này sẽ lan truyền ra ngoài sao? Chỉ sợ nói ra tung tích của Phượng Cử rồi thì ba người chúng ta cầm chắc cái chết.”

Người vừa nói câu này không phải là Nhạc Tử Thanh mà là Trầm Nhạn Thạch, y mỉm cười tiếp lời: “Tuy ta không hiểu chuyện trong giang hồ lắm nhưng đạo lý này vẫn còn thông suốt.”

Kim Xà kiếm khách quan sát y một lượt: “Ngươi là ai?”

“Tại hạ là Trầm Nhạn Thạch.”

Vừa nghe đến tên này, Kim Xà kiếm khách tỏ ra chế nhạo: “Ngươi chính là kẻ thiên hạ đồn đãi vừa vô năng vừa vô dụng, đại thiếu gia của Trầm gia à?”

Trầm Nhạn Thạch không những không tức giận mà còn quay sang Nhạc Tử Thanh vui vẻ: “Huynh xem, đệ chưa bước chân vào giang hồ mà danh tiếng đã lan xa đến vậy rồi.”

Nhạc Tử Thanh cười rộ: “Nếu đệ hành tẩu một vòng thôi thì thanh danh sẽ còn vang dội hơn nữa.” Với tài trí khôn ngoan của Nhạn Thạch, thực tế là không xứng bị bôi nhọ như vậy.

Trông thấy bọn họ thản nhiên nói chuyện phiếm hoàn toàn không coi hắn ra gì, Kim Xà kiếm khách phát hỏa sùng sục hăm he: “Thông minh lắm, đúng là tính mạng của các ngươi nằm gọn trong tay ta rồi!”

Hắn vừa quát xong là mấy thanh đao kề cổ hai người Trầm, Nhạc lung lay chớp lóe, ý đe dọa quá rõ rệt.

Trầm Nhạn Thạch nhàn nhạt đáp trả: “Các vị hãy cẩn thận một chút, đừng để cổ của ta bị thương, ta sợ nhất là đau đó.” Y vẫn rất có lễ độ nói một tiếng đa tạ nữa.

Đây là thái độ đối mặt với kẻ địch lăm lăm đao kiếm sao chứ? Hiển nhiên không coi uy phong của Kim Xà kiếm khách ra gì mà. Hắn đang định cáu tiết lên thì thấy tầm nhìn của Trầm Nhạn Thạch chuyển hướng ra sau, sắc mặt y lộ vẻ mừng rỡ.

“Phượng Cử!”

Lần nào cũng đều thua cho Trầm Phượng Cử, Kim Xà kiếm khách nghe vậy liền quay đầu nhìn. Hắn chỉ thấy đại lộ thẳng tắp phía sau, quét mắt là nhìn được hết, hàng cây hai bên đều tăm tắp, có người nào đâu chứ?

Hắn vừa mẩm không xong rồi là nghe phía sau “Ai da!”, “rắc beng, bình bịch” liên tục mấy tiếng, quay đầu lại thì thấy mấy tên đệ tử phụ trách chế ngự bọn người kia đều ngã vật xuống đất. Cái lưới đã bị tháo ra, Nhạc Tử Thanh một mặt phủi bụi trên người một mặt đỡ Trầm Nhạn Thạch đứng dậy, còn dư thời gian giải huyệt đạo cho Trầm An nữa.

Trầm Nhạn Thạch nở nụ cười hòa nhã: “Ngươi chưa có nghe ta nói xong, ta nói Phượng Cử— không có ở đây.”

Trầm An đứng một bên làm bộ làm tịch thở dài, lên giọng giáo huấn: “Lão Kim à, ngươi cũng hấp tấp quá đi. Sau này phải ráng nghe cho hết câu nghen, bằng không sẽ chịu thiệt dài dài đó.”

Nét mặt Kim Xà kiếm khách biến sắc xẩm xì, hắn không nói lời nào phất tay ra dấu, đám đệ tử còn lại liền ồ ạt nhào tới, cả hắn cũng rút Kim Xà kiếm ra. Nhạc Tử Thanh là người đầu tiên xông đến.

Đối với hắn, trong ba người thì chỉ có Nhạc Tử Thanh là đáng ngại nhất. Hai tên còn lại thì một tên là đại thiếu gia phế vật tương truyền trong giang hồ, còn tên kia coi ra chỉ là một tiểu thư đồng, hơn nữa võ công cũng thường thường, chỉ mấy tên đệ tử của hắn dư sức đối phó. Miễn là bắt được bọn chúng thì còn ngại tên Nhạc Tử Thanh không sợ ném chuột vỡ chum, ngoan ngoãn bó tay chịu trói hay sao?

Thế nhưng, hắn và những tên bị gạt khác sẽ mau chóng hiểu ra lời giang hồ đồn đãi vô căn cứ và thổi phồng tới mức nào.

Hắn đang tập trung đối phó với Nhạc Tử Thanh thì chợt nghe bên cạnh có tiếng nói: “Thiếu gia, cậu xem lão đầu này múa kiếm thì múa kiếm đi, sao còn vặn vẹo uốn éo như có rận vậy?”


Lại có tiếng cười trả lời: “Nói ngươi không có tri thức ngươi còn không chịu. Hắn bắt chước hình dạng con rắn mà khai chiêu nên chiêu thức tự nhiên giống rắn bò thôi.”

Cả hai người cứ đứng một bên bình phẩm soi mói, khẩu khí rất ư ung dung nhàn nhã làm Kim Xà kiếm khách rất sửng sốt, hắn nhịn không được đảo mắt sang thì thấy–

Mấy tên đệ tử của hắn hết bò lăn lại bò càng, kẻ thì đứng sững đứa thì lộn nhào, tư thế rất chi là cổ quái, tất cả bị điểm huyệt không chừa một tên. Về phần hai chủ tớ hắn cho là dễ như trở bàn tay kia thì lại đang khí định thần nhàn bàng quan đứng ngoài vòng chiến, một tên còn miệng mồm liến thoắng nói xằng nói bậy như muốn chọc hắn tức trào máu mà!

Kim Xà kiếm khách chột bụng, biết kế sách hôm nay đã gặp trở ngại, mắt hắn trợn lên dữ tợn rồi quát lớn: “Tiếp chưởng của ta!”

Nhạc Tử Thanh giơ chưởng nghênh tiếp–

“Không được!” Từ hướng của Trầm Nhạn Thạch đứng vừa vặn thấy một cây kim lóe lên trong lòng bàn tay Kim Xà kiếm khách, trực giác y thấy không ổn nên vội lên tiếng ngăn cản.

Nhưng đã quá trễ–

“Ầm!”

“A!”

“Phách!”

Hai tiếng phát chưởng xen lẫn tiếng thở hắt lần lượt vang lên. Tiếng chưởng chan chát đầu tiên là phát so chưởng của Nhạc Tử Thanh và Kim Xà kiếm khách. Tiếng thở hắt kia là từ Nhạc Tử Thanh mà ra: Hắn không ngờ trong kẽ tay tên Kim Xà kiếm khách lại giấu kim, lợi dụng đấu chưởng để đâm vào tay hắn. Còn tiếng sau cuối là Trầm Nhạn Thạch xông về trước đánh một chưởng vào lưng Kim Xà kiếm khách.

Trong cơn kinh động phẫn nộ, một chưởng này của Trầm Nhạn Thạch dùng đến bảy phần công lực. Kim Xà kiếm khách chỉ thấy ngũ tạng bị đảo lộn, biết mình đã trọng thương nên không dám hiếu chiến nữa. Hắn tung một nắm kim châm về phía ba người rồi thừa dịp họ né tránh thì thi triển khinh công tháo chạy mất.

Trước khi tẩu thoát hắn còn không quên để lại một câu: “Họ Nhạc kia, muốn bảo toàn tính mạng thì khôn hồn chặt cánh tay đi!” Môn hạ đệ tử còn la liệt nằm trong rừng mà hắn cũng không thèm đoái hoài đến.

“Trên kim châm có độc!”

Chỗ kim trên tay Nhạc Tử Thanh bắt đầu thâm đen, hắc khí không ngừng khuếch tán khắp nơi. Trầm Nhạn Thạch quyết định trong chớp nhoáng, điểm ngay mấy đại huyệt trên cánh tay rồi lấy một viên Tị Độc Đan nhét vào miệng hắn.

“Trầm An, tìm xem có thuốc giải không?”

Trầm An vốn không cần bảo đã nhanh tay lôi cổ một tên gần đó: “Thuốc giải đâu hả?”

Tên đó tái xanh tái nhợt run lẩy bẩy khai ra: “Thuốc… thuốc giải trong tay sư phụ, bọn ta không có.”

Trầm An vẫn không tin lục lọi khắp người hắn, xác thực như lời hắn nói mới tức tối buông tay, lại muốn đi nắm đầu tên khác hỏi nữa.

Nhạc Tử Thanh cười khổ sở: “Đừng tìm nữa, xem ra bọn chúng không có đâu.”

Trầm Nhạn Thạch cắn răng, rút từ trong người ra một thanh trủy thủ rồi vung tay đâm thẳng xuống!

***


Cổ tay Trầm Nhạn Thạch lật lên, ngoáy trủy thủ vào vết thâm trên tay Nhạc Tử Thanh làm máu đen chảy ra, thoang thoảng còn ngửi được mùi tanh. Trầm Nhạn Thạch kề môi hút độc trên cánh tay hắn ra.

Nhạc Tử Thanh chấn động toàn thân, hiểu ra dụng ý của Trầm Nhạn Thạch liền la lên: “Không được, đệ cũng sẽ trúng độc nữa!” Hắn muốn giằng cánh tay ra nhưng huyệt đạo đã bị điểm, căn bản không thể cử động được.

Trầm Nhạn Thạch tất nhiên không màng đến hắn, hút một ngụm máu độc ra rồi nhổ xuống đất. Máu đặc quánh như mực, có thể thấy kịch độc rất dữ dội. Y không chút lưỡng lự cúi đầu hút tiếp.

Từng ngụm từng ngụm máu độc được hút ra hết. Nhạc Tử Thanh nhìn Trầm Nhạn Thạch, hốc mắt hắn chợt hoen đỏ, niềm cảm động không tên dâng trào trong ***g ngực. Hắn biết rõ làm như vậy nguy hiểm đến chừng nào, một chút sơ sểnh thôi chính Nhạn Thạch cũng sẽ nhiễm độc tính.

Từ nhỏ phụ mẫu hắn đã qua đời, tuy rằng phu phụ Trầm thị và Trầm Phượng Cử đối đãi hắn rất tốt nhưng chưa từng có ai như Trầm Nhạn Thạch, không chút do dự cam tâm mạo hiểm tính mạng vì hắn. Nhạc Tử Thanh thẫn thờ ngắm khuôn mặt nhu hòa của y, không khỏi ngây dại cả người.

***

Trải qua sự việc của Kim Xà kiếm khách, lộ trình giải cứu Trầm Phượng Cử lại phải trì hoãn. Tuy phần lớn chất độc trên người Nhạc Tử Thanh đã được hút ra hết, nhưng độc khí đã kịp ngấm vào tim phổi khiến nguyên khí bị tổn thương rất nặng. Ba người buộc phải quay lại thị trấn nhỏ vừa đi ngang để hốt thuốc dưỡng thương cho Nhạc Tử Thanh. Dù Nhạc Tử Thanh rất nôn nóng nhưng cũng biết với tình trạng ba người hiện tại, có đi tiếp khác nào nộp mạng. Hắn không sợ chết, chỉ sợ tới lúc đó không cứu được Phượng Cử mà còn liên lụy đến Nhạn Thạch nữa.

Mỗi lần nhớ lại tình cảnh Nhạn Thạch hút máu độc cho mình, trái tim Nhạc Tử Thanh không khỏi đập loạn nhịp. Ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn lúc đó: Nếu lỡ Nhạn Thạch trúng độc mà chết thì sao?

Cảm giác này rất giống ngày đó nhìn thấy đoản kiếm của Phượng Cử, chính là nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Hắn suy nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tâm tình của mình lại chuyển biến lớn đến vậy.

Khẽ vuốt ve thanh đoản kiếm của Phượng Cử, Nhạc Tử Thanh tự mình lẩm bẩm: Phượng Cử, huynh phải làm gì đây?

Trầm Nhạn Thạch bước vào trông thấy cảnh này, y nhìn đoản kiếm kia một cái liền cúi đầu, lặng lẽ đặt khay đồ ăn lên bàn.

“Huynh ăn cơm đi.”

“Đa tạ.” Nhạc Tử Thanh thu đoản kiếm lại, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Kỳ quái, hắn chột dạ gì chứ?

Hắn từ tốn đến bàn ngồi xuống, tay phải đã bị thương nên đành cầm đũa bằng tay trái. Vì chưa dùng tay trái bao giờ nên hắn cảm thấy thấy vụng về không quen, rướn tay gắp một miếng cá, mấy lần không gắp được mà chiếc đũa còn rớt xuống bàn.

Trầm Nhạn Thạch khẽ cười: “Để đệ giúp huynh.” Y gắp mấy miếng cá bỏ vào chén hắn.

Miếng cá rất trơn nên động tác của y cũng rất chăm chú. Nhạc Tử Thanh len lén quan sát Nhạn Thạch, phát hiện làn môi y có chút sưng tấy — Đây là di chứng của lần hút máu độc trước, nhưng như vậy lại khiến y tăng thêm vài phần… khả ái.

Bất tri bất giác, hắn đưa tay khẽ vân vê bờ môi tươi đẹp kia, cảm thấy một thoáng run rẩy tay mới chợt khựng lại.

Trầm Nhạn Thạch sững sờ cả người quên cả né tránh, đưa mắt nhìn đôi mắt mơ màng của Nhạc Tử Thanh, ai cũng luyến tiếc không muốn rời.

“Thiếu gia, em trở về rồi!”

Cửa phòng đẩy bật ra, Trầm An hùng hổ xông vào, nét mặt hồng hào phấn khởi, vừa đi vừa sang sảng tuôn một tràng: “Em mới đi qua mấy nhà xa hành, rốt cuộc cũng tìm được chiếc xe ngựa giống y đúc chiếc chúng ta đã đi. Vấn đề xe ngựa thì giải quyết xong còn ngựa thì khó tìm quá à. Cái thôn trấn này nhỏ quá không có con ngựa nào tốt hết. tiếc là con ngựa của chúng ta đã bị gã Kim Xà kiếm khách đó giết rồi, bằng không thì–”

Cuối cùng thằng nhóc cũng để ý nét mặt của hai vị thiếu gia đều quái quái làm sao ấy, nhịn không được mà hỏi:


“Các cậu làm sao vậy?”

***

Màn đêm rét mướt, càng về phía tây lại càng thêm lạnh buốt.

Trầm Nhạn Thạch choàng một chiếc áo lẳng lặng ngồi ở bậc thềm. Những sợi tóc mảnh khảnh lay động theo gió đêm, rối tung như quấn sợi, mềm mại tựa làn khói tỏa, lại giống như vô số sợi tơ ưu sầu, hằng hà tâm tư chồng chéo đan xen.

“Đang làm gì vậy?” Không biết từ lúc nào, Nhạc Tử Thanh đã đứng bên cạnh y.

“Ngắm sao.”

Nhạc Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn: “Trên trời đâu có ngôi sao nào.” Bầu trời một màn đen thăm thẳm, không trăng cũng không sao.

“Đúng ha, vậy đệ trở về phòng.” Y đứng dậy phủi bụi trên người, vừa cất bước cổ tay đã bị níu lại.

“Nhạn Thạch, đệ đang tránh mặt huynh.”

Thân người dừng lại, Trầm Nhạn Thạch nhẹ nhàng lách khỏi tay Nhạc Tử Thanh, chậm rãi xoay người từ tốn ngồi xuống, khóe miệng khẽ cười: “Sao đệ phải tránh mặt huynh?”

Nhạc Tử Thanh chăm chú nhìn y: “Đệ biết rõ mà.”

Đối diện với ánh mắt chân thành này Trầm Nhạn Thạch vẫn còn chút không quen, y quay đầu đi: “Đệ không biết.”

“Nhạn Thạch, đừng trốn tránh nữa.” Nhạc Tử Thanh than nhẹ, “Cả huynh và đệ đều hiểu, có những chuyện đã thay đổi rồi.”

“Có thật không?” Trầm Nhạn Thạch cười nhạt, “Huynh cho đệ là cái gì? Cho Phượng Cử là cái gì chứ?”

Nhạc Tử Thanh cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Huynh thừa nhận mình vẫn luôn chung tình với Phượng Cử.”

Cảm thấy bàn tay mảnh khảnh kia run lên muốn vùng ra, có điều Nhạc Tử Thanh quyết tâm không để y trốn tránh nữa.

“Huynh có chung tình với Phượng Cử nhưng chưa từng nghĩ muốn có kết quả viên mãn với đệ ấy. Phượng Cử không giống chúng ta, đệ ấy nên có một cuộc sống quang minh lỗi lạc. Huynh không có khả năng, cũng không nhẫn tâm hủy hoại tương lai đó, cho nên Phượng Cử không biết gì hết. Về phần huynh…”

Hắn cười cười: “…cũng không dự định sẽ nói cho đệ ấy biết. Huynh nghĩ kiếp này sẽ chôn giấu bí mật này trong lòng, nhìn đệ ấy sống hết một đời vui vẻ hạnh phúc.”

Cho nên hắn mới biết tâm ý của Nhạn Thạch, bởi vì hắn cũng dùng đôi mắt như vậy nhìn với người khác. Bọn họ căn bản là đồng bệnh tương lân.

“Huynh thực sự định liệu như vậy, nhưng Nhạn Thạch, huynh không thể kềm chế lòng mình yêu thương đệ. Mấy ngày qua huynh vẫn luôn lảng tránh, muốn vùi quên tình cảm trong lòng đối với đệ…” Hắn càng nói càng xúc động, nhưng Trầm Nhạn Thạch chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Nhạc Tử Thanh thổ lộ tiếp: “Cho đến hôm đó đệ vì huynh mà hút máu độc ra, huynh mới đột nhiên tỉnh ngộ, làm sao huynh có thể để vuột mất một người dám lấy cả tính mạng đối đãi với huynh vậy chứ?” Trầm Nhạn Thạch rúng động toàn thân, ngẩng đôi mắt ngời sáng nhìn hắn.

Nhạc Tử Thanh siết chặt hai bàn tay y, thổ lộ một cách chân thành: “Nhạn Thạch, huynh xin cam đoan với đệ, từ nay sẽ mang tình cảm đối với Phượng Cử hoàn toàn đổi thành tình huynh đệ. Đệ có nguyện ý dung nạp huynh, cùng đi với huynh không?”


Dứt lời hắn khẩn trương nhìn Trầm Nhạn Thạch, trong lòng thực sự rất sợ y sẽ giằng tay đi mất.

Trầm Nhạn Thạch lặng yên rút tay ra, ngay lúc ánh mắt Nhạc Tử Thanh sa sầm, y lại cầm lấy tay hắn, làn môi chậm rãi vẽ thành một nét cười:

“Được thôi.”

Màn đêm vẫn rét buốt lạnh giá, mặt trăng khẽ lộ khỏi tầng mây dày đặc, thoáng đưa mắt nhìn lại e thẹn nấp vào áng mây. Một luồng gió mát thổi đến tựa như tiếng thở dài mơ màng của vầng trăng kia.

Ánh trăng nhìn thấy điều gì?