Gió thổi ***g lộng giữa đêm khuya u ám.
Một bóng đen lợi dụng màn đêm đột nhập vào Trầm gia trang. Hắn từ đông viện lẻn qua tây viện, lại từ tây viện phóng ra hậu viên giống như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng nơi này thực sự quá rộng lớn, gian phòng không những nhiều mà phòng nào phòng nấy cũng cùng một kiểu làm hắn không biết đâu mà lần.
Đột nhiên phát hiện ra một chỗ thuận lợi, hắn dừng dưới một thân cây rồi nhún người phóng lên.
Từ trên cao nhìn xuống đương nhiên là thấy rõ hơn rồi, trong đầu hắn nghĩ vậy, nhưng ngồi trên ngọn cây mới thấy là lầm to.
Toàn bộ phòng đã tắt hết đèn, lại thêm sắc trời tối mịt. Tuy nhãn lực hắn khá tốt nhưng cũng khó lòng phân biệt nổi mấy phòng từa tựa như vầy.
Hắn mẩm chắc phải bắt một tên để chất vấn mới được.
Đang nghĩ tới đây thì đèn phòng cách đó không xa chợt sáng lên, cửa phòng mở toang, một người đang khoác áo vừa ngáp ngắn ngáp dài bước ra. Xem bộ dạng là nửa đêm thức dậy muốn đi ngoài.
Đây đúng là cơ hội trời cho, cặp mắt hắc y nhân hớn hở, nhón chân rón rén đi tới sau lưng người kia, đưa tay về phía đại huyệt định điểm–
“Ngươi muốn làm gì đó?”
Khuôn mặt tươi cười láu lỉnh đột nhiên kề sát trước mặt hắn, rõ tới nỗi thấy cả lông tơ trên mặt. Hắc y nhân không ngờ đối phương lại thình lình quay lưng làm hắn nhất thời ngây người, chợt thấy sống lưng mình tê rần đi.
Hắn không điểm huyệt người khác được mà còn bị người ta điểm huyệt lại.
Một giọng cười vang lên: “Có bằng hữu phương xa đến đây, cớ sao phải lén la lén lút thế này?”
Ánh nến lay động phản chiếu sắc đỏ cam lên khuôn mặt mỗi người. Mặt nạ hắc y nhân bị gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi lúng ta lúng túng.
“A?” Nhạc Tử Thanh vừa nhìn đã ngạc nhiên bật lên.
“Huynh nhận ra hắn à?”
“Hắn là nhị đệ tử của Kim Xà kiếm khách, hình như tên Tôn Thông thì phải.”
“Chính là người bị Phượng Cử đánh bại còn bị đoạt luôn kiếm, Kim Xà kiếm khách đó sao?”
“Đúng vậy.”
Trầm Nhạn Thạch thầm than trong lòng. Đấu võ bại trận đã đành rồi mà còn bị đoạt luôn cả kiếm, việc này đối với kiếm khách lẫy lừng thực sự là sỉ nhục vô cùng. Hôm ấy khi Trầm Phượng Cử lấy thanh kiếm này ra, Trầm Nhạn Thạch cảm thấy không sớm thì muộn cũng sinh ra chuyện không hay, nhưng thấy phụ thân đang rất cao hứng nên cũng không dám nói gì. Khi đó y nghĩ thanh uy của phụ thân vô cùng hiển hách, được người người kính trọng, dù đối phương ôm hận trong lòng đi nữa cũng không có dũng khí manh động. Nào ai đoán được sẽ có biến cố hôm nay.
“Ngươi đến trộm kiếm sao?”
Tôn Thông khinh khỉnh ra mặt, hừ một tiếng: “Ta thay sư phụ đến đây hạ chiến thư.”
Nhạc Tử Thanh dợm cười: “Hạ chiến thư mà phải chờ nửa đêm canh ba mới đến, quy luật này lần đầu tiên ta mới nghe nói đó.”
Hắn quả thật không có nói dối, đích thực hắn là vì sư phụ Kim Xà kiếm khách đến đưa chiến thư. Có điều Kim Xà kiếm khách này tuy kiếm thuật cao cường nhưng tính tình thì có phần hẹp hòi, cách đối nhân xử thế lại không được quang minh lỗi lạc cho lắm. Chẳng những hắn thảm bại dưới tay Trầm Phượng Cử mà còn thành trò hề cho giang hồ chế nhạo, thực sự nhục nhã vô cùng, nhưng vì e ngại uy danh của Trầm gia nên hắn không dám khinh suất vọng động. Mãi sau nghe nói Trầm Thành Phong đột ngột chết đi, giang hồ còn đồn đại Trầm Phượng Cử vì bi thương quá độ cho tang phụ nên tổn thương nguyên khí nặng nề, loại thời cơ ngàn năm có một này sao lại bỏ qua cho được? Hắn lập tức lên đường tới Trầm gia trang, muốn mượn trận chiến này để vãn hồi danh tiếng bản thân.
Tôn Thông còn mưu toan sẵn một chiêu, nghĩ trước lúc thi đấu muốn làm một tiểu xảo nho nhỏ để thỉnh công trước mặt sư phụ.
Trầm Nhạn Thạch thở dài ngao ngán, lòng nghĩ Phượng Cử sống chết ra sao chưa ai rõ, còn so đo làm gì? Y thản nhiên trả lời: “Thỉnh chuyển cáo lại tôn sư, Trầm gia gặp phải biến cố không may, trên dưới còn đang chịu tang nên không thích hợp nhận thách đấu. Nhược bằng tôn sư vẫn khăng khăng khiêu chiến, chúng ta chỉ đành nhận thua.”
Y quay sang Trầm An: “Mang thanh Kim Xà kiếm đến đây.”
Biết dụng ý của y, Nhạc Tử Thanh vội nói: “Nhạn Thạch…”
Nhưng Trầm Nhạn Thạch đã cắt lời hắn: “Tử Thanh, giải huyệt đạo cho hắn.”
Ngữ khí của y tuy hòa nhã nhưng ẩn chứa nét uy nghiêm khó nắm bắt, làm người khác không thể kháng cự được. Nhạc Tử Thanh đành phải làm theo.
Trầm Nhạn Thạch quay sang tên đột nhập kia: “Kim Xà kiếm chúng ta xin vật hoàn chủ cũ, mong là từ nay về sau hai bên nước sông không phạm nước giếng.”
Tôn Thông nghệch mặt ra: “Các ngươi trả kiếm cho thật sao ta?”
Trầm An ấn mạnh kiếm vào ngực hắn, bực bội nạt: “Ngươi dông dài lải nhải cái gì hả? Thiếu gia nói trả cho ngươi là trả cho ngươi, còn không mau cút đi!”
Như vầy mà lủi thủi đi về thật tình là quá mất mặt đi, Tôn Thông còn muốn gỡ gạc vài câu giữ thể diện nhưng lại không nghĩ ra được lời nào, hắn đành bặm môi đi mất.
“Nhạn Thạch, làm vậy có được không?”
Trầm Nhạn Thạch cười khổ não: “Huynh còn biện pháp nào tốt hơn sao?”
Nhạc Tử Thanh thở dài, biết rõ nếu không trả kiếm cho đối phương, một khi cả hai rời khỏi Trầm gia trang chỉ sợ Kim Xà kiếm khách sẽ tới gây phiền hà nữa, lúc đó còn khó thu thập hơn.
***
“Bánh bao, bánh bao đây, bánh bao nóng hổi mới ra lò đây!”
Một chiếc xe ngựa màu cỏ sờn bạc dừng trước hàng bán bánh bao, một người từ cửa sổ ló đầu ra–
“Đại nương, cho ta hai cân bánh bao.”
“Có liền.”
Lão đại nương gật đầu đáp ngay, lúc ngẩng đầu định đưa gói bánh bao cho đối phương thì–
Ai da, đúng là khôi ngô tuấn tú quá đi! Lão nương bán bánh bao đã được bốn mươi năm mà chưa thấy qua một người anh tuấn như vậy đó nha! Nước miếng mau chóng chảy ra hàng dài.
Đại nương bán bánh bao này đã quá năm mươi tuổi, từ cô nương trở thành lão nương rồi. Hai bàn tay không có gì gọi là thướt tha lả lướt cho được, đôi mắt nhỏ xíu căng thồ lộ, miệng há hốc tới nỗi có tát vào mồm cũng chưa chắc khép lại, bộ dáng đến là khó coi hết nói. Để mấy đứa nhỏ trông thấy lão nương giờ chắc sẽ khóc thét cũng không chừng.
Chuyện này người thanh niên mua bánh bao đã gặp nhiều nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhắc: “Đại nương, bánh bao của ta.”
“Hả? Ờ, bánh bao đây.” Lão đại nương sực tỉnh, khuôn mặt già nua hơi ửng hồng vội vàng đưa bánh bao, nghĩ một chốc liền quơ thêm hai cái nữa vừa cười vừa dúi vào tay hắn: “Chỗ này cho công tử luôn nè.”
Người thanh niên ngẩn mặt ra, còn đang định từ chối thì tên tiểu tử đánh xe đã cướp lời: “Nhận đi mà, nhận đi mà. Biểu thiếu gia thiệt tình, đại nương người ta đã có lòng tốt, sao lại từ chối chứ?”
Người thanh niên nghe vậy chỉ biết cười xòa, đành nói tiếng đa tạ rồi nhận lấy bánh bao. Đoạn hắn hỏi thêm: “Đại nương cho hỏi có thấy một đoàn người đi ngang qua đây không? Bọn họ mặc toàn trang phục màu đen, khoác áo choàng đen, còn mang mặt nạ nữa?”
Lão đại nương lắc đầu lấy làm quái lạ: “Không thấy.” Đoạn cúi đầu lẩm bẩm, “Cũng đâu phải tiết Vu Lan, làm gì có người đóng vai quỷ chứ.”
Khuôn mặt người thanh niên thất vọng thấy rõ, rầu rĩ buông màn xe xuống, hắn đưa bánh bao cho người còn lại: “Nhạn Thạch, ăn bánh bao đi.”
Không cần phải nói, người mua bánh bao chính là Nhạc Tử Thanh, còn người kia là Trầm Nhạn Thạch rồi. Hai người lên đường đi tìm Trầm Phượng Cử, có điều vì lo cho nội thương của Trầm Nhạn Thạch và cũng tránh tai mắt xung quanh, họ mới thuê một chiếc xe ngựa. Mấy ngày qua bọn họ đều ngày đêm gấp rút lên đường, dọc đường dò la tin tức khắp nơi nhưng câu trả lời cũng giống như vị đại nương này nói vậy. Bọn người của Bích Du Cung hệt như có khả năng thăng thiên độn thổ, hoàn toàn không để lại chút manh mối gì.
Trông thấy nét mặt ủ rũ của Nhạc Tử Thanh, Trầm Nhạn Thạch biết lại không có tin tức gì, y cất tiếng an ủi hắn: “Phượng Cử cát nhân thiên tướng, huynh không cần quá lo lắng.”
Nhạc Tử Thanh buông lời than thở: “Nếu như trên đường đi không cứu được Phượng Cử ra, đợi vào đến địa phận của bọn Bích Du Cung, chỉ sợ cứu người sẽ càng khó khăn hơn.”
Trầm Nhạn Thạch làm sao lại không biết điểm này, lòng nghĩ phải chi bản thân không bị thương thì đã…
Nhạc Tử Thanh đoán được tâm tư của y liền lên tiếng: “Đây không phải là lỗi của đệ. Đệ và Phượng Cử đều giống nhau, đều là biểu huynh đệ của ta, ta quyết sẽ không đối với bất kỳ ai thấy chết mà không cứu.”
Sao lại giống nhau được? Trầm Nhạn Thạch khẽ cười nhạt nhưng cũng không nói ra, cao giọng bảo: “Trầm An, đến ăn chút gì đi.”
Trầm An cười khoái trá rướn người leo vào trong, nhận lấy bánh bao rồi ngồm ngoàm cắn một cái, mồm miệng lúng phúng nói: “Đại thiếu gia, lần sau có mua đồ ăn mà người bán là lão đại nương thì để biểu thiếu gia ra mặt nghen. Nói không chừng có thêm mấy người bị hớp hồn cho chúng ta thêm đồ ăn nữa đó.”
Trầm Nhạn Thạch cười rộ mắng yêu thằng nhóc: “Tiểu quỷ háu ăn, ngươi chỉ biết mỗi cái ăn thôi.”
Trầm An cười hì hì leo ra. Ra ngoài rồi thằng nhóc lại réo lên: “Phía trước là ra khỏi thị trấn rồi, các vị thiếu gia phải cẩn thận đó.”
“Biết rồi, lo đánh xe của ngươi đi, đừng để lủi vào gốc cây là may phước lắm rồi.”
Một tiếng dỗi kéo dài thườn thượt: “Thiếu gia!”
Nhạc Tử Thanh ngồi bên nghe hai chủ tớ trò chuyện, tâm tình bỗng chốc nhẹ nhõm không ít. Chưa từng gần gũi sống chung thế này với Nhạn Thạch, hắn phát hiện giữa Nhạn Thạch và Phượng Cử hai người cho hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Phượng Cử luôn luôn tỏa hào quang rực rỡ bốn bề, giống như một ngọn lửa bùng cháy cho cảm giác rất nồng nàn rạo rực. Tính tình hắn bộc trực khẳng khái, đôi khi cũng có lúc háo thắng bốc đồng. Tuy sẽ bị hắn lôi cuốn không cách nào cưỡng được nhưng bù lại cũng cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên người. Nhạn Thạch thì trái ngược, y không làm người khác phải chú ý đến mình, nhưng nhìn lâu người ta sẽ không thể dứt mắt ra được. Tựa như một viên ngọc thuần khiết đẹp đẽ đầy ôn hòa, có y ở cạnh bên, dù không nói lời nào cũng cảm thấy rất an tâm, rất dễ chịu.
Nhưng mỗi lần hắn nói vậy cho Nhạn Thạch nghe, y chỉ cười: “Đệ là tảng đá mà.”
Nhạn Thạch mỉm cười thật khác xa Phượng Cử.
“Huynh còn đang lo cho Phượng Cử à?” Trầm Nhạn Thạch thấy bộ dạng hắn đang suy tư nên mở miệng ướm hỏi.
Câu nói làm Nhạc Tử Thanh sực tỉnh từ dòng suy nghĩ mông lung, hắn chợt phát giác ra một chuyện rất quan trọng: Những ngày qua, tâm tư của hắn cứ bất tri bất giác quanh quẩn bên Nhạn Thạch không thôi.