"Lại là Dĩ Mặc kêu mày gọi tao rời giường như vậy đúng không, thằng nhóc này, chẳng qua là bị tao bắt sáng nay phải ngồi ba giờ máy bay đi Italy công tác, đã vậy mà còn nhớ thù cho mày tới trả thù tao! George, được rồi được rồi, tao thức dậy --" Liên Tĩnh Bạch vừa nghĩ cũng biết ra lệnh cho George nhất định là đứa em trai không chịu an phận!
Cho dù đã vào công ty năm năm, cho dù đã xông pha thương trường đạt nhiểu thành tựu, Triển Dĩ Mặc vẫn không thể bỏ tính cách chơi đùa!
"George ngoan, mày đi chơi đi!" Bất đắc dĩ đẩy George đang quấn thân ra, Liên Tĩnh Bạch cầm lấy khăn lông sạch sẽ bên gối mà lau nước miếng trên mặt, rồi mới lật người xuống giường, chuẩn bị rửa mặt.
Nhìn vào trong gương đánh răng, Liên Tĩnh Bạch nhìn lại chính mình, anh đã hai mươi tuổi so với năm năm trước càng thêm một chút cơ trí cùng lắng đọng, thời gian càng mài dũa anh thêm xuất sắc hơn hoàn mỹ hơn.
Ba năm trước đây, anh chính thức thừa kế Triển thị cùng FL, những năm gần đây ở trên thương trường mọi việc đều thuận lợi, đưa tới vô số người khen ngợi, ở trên tình trường, tuy rằng anh cũng có vô số người vây quanh, nhưng trên thực tế, anh lại không chút động lòng.
Anh không khỏi vừa nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, không khỏi lắc đầu cười khổ, mơ cùng người yêu vui vẻ ôm hôn, nhưng thực tế là George liếm mình, còn cùng Mịch Nhi hôn, cũng đã xa cách bao nhiêu năm . . . . .
Anh cũng đã rất lâu không mơ thấy Mịch Nhi rồi? Cái cô nhóc nhẫn tâm này làm cho người ta hận cũng không được mà yêu cũng không được, một khi rời đi chính là năm năm không chút tin tức!
Năm đó, khi anh phát hiện Mịch Nhi không phải ra ngoài là sau khi mất tích, anh như lên cơn điên tìm kiếm khắp nơi, anh tìm tất cả những nơi Mịch Nhi có thể sẽ đi, thậm chí bay thẳng đến Mĩ để tìm chú Mục và dì Tố. Nhưng đôi vợ chồng này hình như đã sớm biết được tin tức con gái rời nhà, lại một tiếng cự tuyệt tiết lộ tin tức Mịch Nhi.
Bọn họ nói, nếu như anh không thể thông qua cách của mình tìm được Mịch Nhi, nhất định Mịch Nhi sẽ không cảm thấy vui mừng; nếu như Mịch Nhi không chịu nghĩ thông vấn đề, tuyệt đối cũng không để anh tìm được. Mịch Nhi đã rời đi nhất định là vì hai người có chút vấn đề, bọn họ cũng nên cho nhau một chút không gian, để thời gian nghiệm chứng tình cảm vững vàng, chờ đợi nước chảy thành sông.
Liên Tĩnh Bạch không thể làm gì khác hơn là từ bỏ nhận được tin tức từ cha mẹ cô, anh quyết định dùng biện pháp của mình đi tìm cô, nhưng ai ngờ, vẫn cứ tìm chính là năm năm.
Ở nơi này trong mấy năm, mặc cho anh điều động tất cả mạng lưới mọi người, mặc cho anh gần như lật tung cả năm châu lục tứ đại dương, thì cũng không lục ra một chút tin tức liên quan tới cô, cô ẩn giấu không thấy bóng dáng, quyết định chủ ý không để cho anh tìm được.
Những năm này, anh chỉ có thể bằng vào thái độ của chú Mục và thái độ sinh hoạt của họ, thì mới có thể xác nhận cô vẫn khỏe mạnh còn sống, mặc dù là anh vĩnh viễn cũng không tìm được.