Dịch Nhi ủng hộ Mịch Nhi vô điều kiện, cô đối với tất cả người nhà họ Triển chỉ nghe người khác nhắc tới, so với việc chưa từng thấy người nào, cô tất nhiên sẽ bao che cho chị Mịch Nhi, làm gì cũng đều là đúng!
Dịch Nhi giơ ngón cái ra làm động tác tay: "Yên tâm, em sẽ dẫn chị đi tới nơi mà nhất định không ai biết được! Đầu tiên chị muốn tới đâu, bây giờ ta sẽ bay tới!"
"Ờ. . . . . . Không bằng, trước hết chúng ta đi chơi tại Maldives một chút, sau đó bay khắp thế giới--" Mịch Nhi nháy mắt một cái, quyết định đi bằng máy bay du lịch vòng quanh thế giới.
Khi Liên Tĩnh Bạch tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, đến sàn nhà cũng có một chút nhiệt độ, anh sờ soạng bên gối, cơ thể ấm áp ôm lấy cả đêm không còn ở đây, bên gối đã sớm lạnh lẽo.
Mịch Nhi, bỏ lại anh đi rồi sao?
Anh nhanh chóng sửa soạn thay xong quần áo, lái xe ra ngoài, sau đó hỏi thăm quản gia: "Mịch Nhi đang ở đâu?"
Quản gia cung kính nói: "Liên thiếu gia, tiểu thư vội vã ra cửa từ lúc tám rưỡi, không có nói mình đi đâu, đến bây giờ vẫn chưa trở về."
"Ra cửa?" Liên Tĩnh Bạch day day huyệt thái dương, cau mày tự nhủ, "Chẳng lẽ là trong trường học có chuyện gì xử lý? Có lẽ buổi trưa cô ấy cũng sẽ trở lại ăn cơm . . . . ."
Nhưng ai biết, cô vừa ra khỏi cửa, chính là đi biệt năm năm.
Ngày xuân giữa trưa, không khí trong lành, trời trong nắng ấm, vườn hoa yên tĩnh, hoàn toàn mang bầu không khí ấm áp.
Một đôi xinh đẹp đang cùng nhau đi trong biển hoa rực rỡ, tay phải Liên Tĩnh Bạch nắm chặt tay cô gái thanh lệ, một phút cũng không chịu buông tay. Cho dù chỉ là lẳng lặng đi ở trên đường, trên mặt anh cũng vẫn mang theo mỉm cười cưng chiều, tình cảm đối với cô gái bên cạnh thương yêu không lời có thể nói được.
Đi tới một lùm hoa Tử Đằng, Liên Tĩnh Bạch không nhịn được ôm lấy cô gái, cúi đầu, đôi môi hoàn mĩ đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô gái, nụ hôn nhiệt tình hết sức căng thẳng, đôi môi vuốt ve môi lưỡi quấn quít, thoáng chốc thiêu đốt khắp bầu không khí.
"Mịch Nhi . . . . . . Mịch Nhi --"
Liên Tĩnh Bạch hôn sâu, tình cảm dịu dàng giống như nước sông kêu tên của cô gái đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy có gì không đúng, lập tức giật mình tỉnh lại khỏi trong giấc mộng.
Liên Tĩnh Bạch mờ mịch mở mắt, đập vào mi mắt chính là con chó trắng Alaska nhà mình. Móng trước của George bám lấy thành giường, thân thể to lớn bao phủ đầu anh, đang đưa ra đầu lưỡi hồng hồng, liếm láp gò má của anh!
"George, ai cho mày vào phòng tao đấy!" Liên Tĩnh Bạch hét lớn với con chó, một tia buồn ngủ cuối cùng lập tức biến mất.
"Gâu Gâu!" George lại vẫn không chịu rời đi, cọ tới cọ lui trên áo của anh lấy lòng, bộ dạng có chút nũng nịu.