Vì vậy.
Giáo chủ như hoa như ngọc, rực rỡ động lòng người của chúng ta.
Làm nhiều việc ác tại nửa đời trước, vừa không cẩn thận liền rơi vào vận rủi về sau…
Liên tiếp gặp phải đả kích cực kỳ bi thảm* vết thương chồng chất*, tâm linh qua mấy lần bi thương quá độ đã dần đần độn chết lặng!
(*Nguyên văn 惨绝人寰, thảm tuyệt nhân hoàn, 千疮百孔 thiên sang bách khổng.)
Cho nên lúc y tỉnh lại có thể cảm giác được chính mình đang nằm trên chăn gấm mềm mại.
Hai chân mở lớn… bị người làm!
Đột nhiên mở mắt, rồi lại bị khí lạnh hít ngược vào chặn ở cổ họng, nhất thời mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Y cảm thấy chính mình sắp bị ép điên rồi, bị điên cuồng nối tiếp nhau không dứt này đả kích.
Nam nhân trước mặt y sinh một bộ tướng mạo vô cùng tốt, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc*.
(*面如冠玉: mặt như ngọc trên mũ, mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc. Một ý ví von là công tử bột, mặt trắng,, chỉ có vẻ ngoài, hoặc chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp.)
Lúc này mắt thấy y tỉnh lại, hai người bốn mắt giao nhau.
Hắn liền hơi nhếch môi, kéo ra một nụ cười vô lại xấu xa.
Công tử văn nhã cứ như vậy biến thành mặt người dạ thú.
Giáo chủ bị hoảng sợ kích thích đến hoa mắt ù tai!
Rõ ràng trước khi bất tỉnh nhìn thấy vẫn là Lão mổ heo kia, mẹ nó ai có thể nói cho y biết vì sao vừa tỉnh dậy đã bị tên Tiểu vương gia này làm!
Y đệch mười tám đời tổ tông nhà người này!
Nhất thời giận không kìm được, khóe mắt muốn nứt. Cả người phát ra sức lực kinh người, đột nhiên rút về một chân dài từ trong khuỷu tay của Tiểu vương gia, một chân đá bay người hung ác xuống giường!
“Đệch! Ngươi làm gì!” Tiểu vương gia bị té thảm, đỡ giường bò dậy, trợn mắt giận dữ nhìn Giáo chủ.
Giáo chủ giống như điên rồi, mắt đỏ ngầu liền muốn xông lên, tư thế là muốn bóp chết đối phương: “Ta! Liều! Mạng! Với! Ngươi!—— “
“Đợi một chút! Đệch!”
Tiểu vương gia không có biện pháp, một bên né một bên muốn bắt lấy cổ tay Giáo chủ.
Giáo chủ bị bùng nổ vung tay hung hăng cho một cái tát vào mặt!
“Chát—— “
Tiểu vương gia vừa tức vừa sợ, một bên dùng lực đẩy ngã Giáo chủ xuống giường, một bên ủy khuất rống to: “Ngươi ngay cả gà* của ta cũng không nhận ra! Ta mẹ nó làm ngươi nhiều lần như vậy, ngươi thậm chí ngay cả gà của ta đều không nhận ra!”
(*Kê kê ấy, cái ấy ấy:>)
Lặng ngắt như tờ.
Chỉ nghe được tiếng hít thở của cả hai.
Giáo chủ càng nghĩ càng thấy sợ, cả người run lên: “Ngươi… ngươi!…”
Tiểu vương gia rống: “Mổ heo chính là ta! Thanh lâu chính là ta! Hiện tại mẹ nó vẫn là ta! Ngươi là mù hay điếc! Ta ngay cả giọng cũng không đổi, ngươi thế nhưng ngay cả gà của ta cũng không nhận ra!!!”
“Ngươi nhìn rõ ta là ai! Ta là nam nhân của ngươi!”
“!!!!” Cực độ khiếp sợ, ngược lại hỏi ra một câu: “Vậy… vậy người đánh ngất ta là…”
“Người hầu của ta! Mượn khuôn mặt của y mà thôi.”
Hồi lâu, Giáo chủ hồi phục tinh thần.
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ thẫm: “Ngươi quả thật.. không... phải… người…”