Tiểu Hoàn theo lời mang theo thư rời đi, còn Tô Chuyết cưỡi xe ngựa trở lại trong thành, lái vài vòng quanh con đường náo nhiệt nhất. Y làm như thế là muốn hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch nấp trong tối để yểm hộ cho Tiểu Hoàn hành động.
Thẳng đến qua canh ba, trên đường phố bắt đầu quạnh quẽ, lúc này Tô Chuyết mới trở về Dương Liễu sơn trang. Quản sự vẫn chưa nghỉ ngơi, xách một chiếc đèn lồng giống như chuyên chờ Tô Chuyết. Tô Chuyết không dám chuyển thi thể vào trong trang, đành phải đậu xe ngựa ở sau trang, đóng kỹ cửa xe.
Hắn tiếp nhận đèn lồng trong tay quản sự, một mình đi về phía căn tiểu viện mà mình ở. Tô Chuyết lần nữa trở về Dương Liễu sơn trang mới nhớ tới khúc nhạc nghe được vào xế chiều hôm nay.
Cả đêm nay bận rộn sớm đã quên sạch ý nghĩ tìm kiếm cao nhân chào hỏi rồi. Giờ phút này đã là nửa đêm, tự nhiên cũng không thích hợp đi quấy rầy người ta. Tô Chuyết đành phải lắc đầu coi như thôi.
Hắn xách theo đèn lồng vòng qua mấy đầu hành lang. Trên đường đi cũng không có gặp được người ngoài, đi thẳng đến nguyệt môn của tòa tiểu viện kia. Tô Chuyết bỗng nhiên dừng bước chân, bởi vì hắn trông thấy trong viện đã có một người ngồi.
Người này dường như một mực chờ hắn, con mắt luôn luôn nhìn ra cổng, vừa thấy đèn đuốc cũng đứng dậy.
Dù Tô Chuyết không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng từ thân hình và khí độ của người này cũng đã đoán ra đó là ai. Tô Chuyết chỉ do dự một lát liền cất bước đi vào trong viện.
Người kia mở miệng nói:
- Ngươi rốt cục về rồi! Ta chờ ngươi đã lâu!
Quả nhiên là Mã Bình Xuyên. Tô Chuyết bước thẳng lên trước, cười nói:
- Làm Mã huynh bận tâm, tiểu đệ thực áy náy!
Trên mặt Mã Bình Xuyên cũng không có ý cười, nói:
- Có thể khiến cho nhiều người như thế ra tay giết ngươi, ngươi thực sự là một người đọc sách à?
Vẻ mặt Tô Chuyết bình tĩnh, hỏi ngược lại:
- Mã huynh cho rằng ta là ai?
Mã Bình Xuyên nhìn Tô Chuyết chằm chằm, nói:
- Mã Bình Xuyên ta mặc dù chừa từng thấy qua việc đời nhưng cũng không phải là kẻ ngốc! Hôm nay Hầu huynh đệ biểu hiện khác thường, mỗi khi Ngưu Hán muốn nói về trận quyết chiến lần này, Hầu Tiền liền sẽ ngăn cản hắn. Cộng thêm buổi chiều nhóm người kia muốn truy sát ngươi. Ta sớm nên nghĩ đến, ngươi căn bản không phải là tiên sinh dạy học, mà là Tô Chuyết mới đúng!
Tô Chuyết bị hắn đoán trúng thân phận cũng không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại Tô Chuyết ngồi xuống đối diện Mã Bình Xuyên, thản nhiên nói:
- Mã sư phó, sở dĩ nửa đêm ngài tới tìm ta một mình, có phải là lo lắng ta sẽ gây bất lợi với hai vị bằng hữu của ngài đúng chứ? Ngài còn lo lắng nếu như nói cho bọn họ chân tướng, bọn họ sẽ không kìm được mà đi đối địch với ta phải không?
Sắc mặt Mã Bình Xuyên biến đổi, tâm tư của mình đều bị Tô Chuyết đoán đúng.
Tô Chuyết khoát khoát tay, mời Mã Bình Xuyên ngồi xuống, cười nói:
- Mã sư phó đoán không sai, tại hạ chính là Tô Chuyết!
Mã Bình Xuyên vừa ngồi xuống lại đứng bật dậy, cả kinh nói:
- Ngươi quả nhiên chính là Tô Chuyết! Thật không ngờ, thật không ngờ...
Hắn nói liền mấy câu "Thật không ngờ", trong lòng vẫn kinh hãi khó bình. Tô Chuyết cười cười, nói:
- Mã sư phó không cần lo lắng, tại hạ sẽ không làm gì các vị đâu!
Nụ cười của Tô Chuyết có thể cho người ta cảm giác trấn định. Mã Bình Xuyên chậm rãi bình phục tâm tình, nói:
- Tô Chuyết, ngươi tiếp cận chúng ta mấy lần rốt cục là muốn thế nào? Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù. Lần này cũng chỉ giống như người khác đến xem náo nhiệt mà thôi!
Tô Chuyết cười đáp:
- Chắc Mã sư phó quên hôm nay tìm ta mới là các vị!
Mã Bình Xuyên cứng lại, cẩn thận suy nghĩ, đúng là không sai. Mặc dù bọn hắn cùng Tô Chuyết gặp mặt hai lần, nhưng Tô Chuyết chưa bao giờ chủ động tiếp cận bọn hắn. Mã Bình Xuyên run lên nửa ngày, mờ mịt ngồi xuống, thở dài:
- Ta thật không ngờ là ngươi lại ở chỗ này... Chẳng phải ngươi ở Tây Nhạc lâu sao...
Tô Chuyết cười cười, trong mắt thoáng hiện tia sáng lãnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Ở Tây Nhạc lâu là một Tô Chuyết khác!
Mã Bình Xuyên sững sờ, một Tô Chuyết khác ư? Hắn không khỏi hồ đồ rồi, trên đời lẽ nào có đến hai Tô Chuyết? Mã Bình Xuyên tuy có nghi hoặc nhưng nhất thời nói không nên lời.
Tô Chuyết biết suy nghĩ trong lòng hắn, nói:
- Mã sư phó, tại hạ kính trọng ngài là chính nhân quân tử, vậy thì kể cho ngài sự thật đi. Những lời đồn trên giang hồ mà các vị nghe được về sự tình Tô Chuyết kia làm, đều là có kẻ cố tình sắp đặt hãm hại tại hạ!
Thế là Tô Chuyết kể sơ qua về chuyện hai tháng nay lưu lạc tới Vô Song đảo gặp được cao thủ dịch dung, chỉ là bỏ sót danh tự của mấy người Long Nhập Hải không đề cập đến. Hắn kể ra hết những chuyện đọng ở trong lòng mà không thể nói ra, lập tức cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều. Tô Chuyết nhìn xem Mã Bình Xuyên, bản thân cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Làm sao mình lại kể cho hắn những chuyện này chứ?
Mã Bình Xuyên lẳng lặng nghe Tô Chuyết nói xong, miệng há ra nhất thời không khép lại được. Hắn chưa bao giờ nghe qua sự tình không thể tưởng tượng nổi như thế, càng không ngờ đến trên đời lại có một người có thể tỉ mỉ bày ra âm mưu lớn như vậy.
Trầm mặc hồi lâu, Mã Bình Xuyên mới nói:
- Tô Chuyết, ngươi nói thật sao?
Tô Chuyết nhìn sắc mặt của hắn, biết hắn vẫn khó mà tin được, cũng không miễn cưỡng, cười khẽ một tiếng, nói:
- Ngài cảm thấy là tại hạ đang nói láo sao?
Mã Bình Xuyên cau mày nói:
- Tô Chuyết, lời ngươi nói thực sự để cho người ta rất khó tin. Là hạng người gì mới có thể bày ra âm mưu như vậy đây?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Tại hạ cũng không biết...
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Chẳng qua tại hạ có thể khẳng định, mục đích của hắn không chỉ đơn giản là vu hãm tại hạ đâu. Âm mưu của hắn còn phải lớn hơn rất nhiều!
Mã Bình Xuyên hít vào một ngụm khí lạnh, đang chuẩn bị nói chuyện. Tô Chuyết bỗng nhiên xoay người nhặt lên một cục đá trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Lén lén lút lút, muốn làm gì hả?
Vừa dứt lời, Tô Chuyết đột nhiên bắn ra cục đá trong tay, bay thẳng về phía một cây đại thụ trong viện.
Nhánh cây kia lá rậm rạm xanh tốt. Cục đá còn chưa vào lùm cây chợt nghe được một tiếng kêu thảm. Một cái bóng đen bỗng nhiên từ ngọn cây ngã xuống. Cục đá của Tô Chuyết cũng không lấy đi tính mạng của hắn, nhưng mà tên áo đen ở trên cây ngã xuống từ độ cao ba bốn trượng lập tức vỡ toang óc, mất mạng tại chỗ.
Trong lòng Mã Bình Xuyên chấn động, kẻ này ẩn nấp trên cây mà mình không hề phát giác. Còn Tô Chuyết chẳng những có thể phát giác ra mà còn có thể chuẩn xác dùng hòn đá bắn trúng kẻ đó trong đêm tối. Công lực chỉ cần cỡ này liền đã mạnh hơn mình không ít.
Tô Chuyết nhíu chặt lông mày, bước lên giật xuống khăn che mặt của tên áo đen. Kẻ này tướng mạo hết sức lạ lẫm, nhưng trang phục của hắn thì Tô Chuyết lại cực kỳ quen thuộc. Tối nay truy sát tỳ nữ Tiểu Hoàn chẳng phải là đám người này sao?
Tô Chuyết trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên biến sắc, buột miệng kêu lên:
- Không xong!
Mã Bình Xuyên nghi ngờ nói:
- Không xong gì cơ?
Tô Chuyết không có trả lời mà là hỏi:
- Ngưu Hán Hầu Tiền ở phòng nào?
Sắc mặt Mã Bình Xuyên cũng đột ngột thay đổi, hắn liền đứng dậy chạy đi, vừa chạy vừa hỏi:
- Kẻ áo đen tới giết chúng ta sao?
Mã Bình Xuyên còn tưởng rằng kẻ áo đen đến tìm cơ hội giết Tô Chuyết, được Tô Chuyết nhắc nhở mới bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Hai người Hầu Tiền và Ngưu Hán đã uống không ít rượu, sớm nằm ngủ rồi. Nếu như có kẻ đến ám sát thì bọn họ căn bản không có khả năng chống trả.
Hai người vội vàng chạy về tiểu viện mà ba người Mã Bình Xuyên cư trú, Mã Bình Xuyên hô.
- Hầu huynh đệ! Ngưu huynh đệ!
Nhưng mà không có ai trả lời hắn. Mã Bình Xuyên đẩy ra một căn phòng tối đen như mực, một mùi máu tanh xông vào mũi. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, tìm tới cây châm lửa thắp sáng ngọn nến.
Đây là phòng của Hầu Tiền, mà Hầu Tiền giờ phút này đang nằm trên giường, giữa cổ bị cắt ra một đường máu, máu tươi theo mép giường chảy xuống đầy đất.
Lanh lợi như Hầu Tiền mà cũng bị sát hại, như vậy có chút chất phác như Ngưu Hán đương nhiên cũng không có khả năng may mắn tránh thoát! Mã Bình Xuyên nhất thời bi thống không thôi.
(chưa xong còn tiếp.)