Tất cả mọi người sững sờ đứng trước cửa, không ai dám bước vào kho củi một bước. Hiển nhiên Yến Linh Lung cũng không ngờ mở cửa ra kết quả sẽ lại như thế này. Nàng nhìn Thương Trình, hỏi:
- Đây... Đây là chuyện gì? Nàng là ai?
Vẻ mặt Thương Trình cũng tràn ngập mê mang, ấp úng nói không ra nguyên cớ. Phương Bạch Thạch trừng mắt nhìn Thương Trình, trầm giọng nói:
- Thương minh chủ, chuyện gì thế này?
Sắc mặt Thương Trình trắng bệch, nhìn xem Phương Bạch Thạch, lại nhìn xem Yến Linh Lung. Hắn đi đến sau lưng Yến Linh Lung, nhỏ giọng nói:
- Yến minh chủ, việc này... Ta thật không biết thế nào mà!
Yến Linh Lung gật đầu, nói:
- Ta biết rồi, ông không cần nhiều lời!
Từ nhỏ nàng đã dưỡng thành tính cách kiên cường, bất luận gặp phải chuyện gì cũng có thể một mình lãnh trách nhiệm. Thương Trình cùng đám người Tứ Hải Minh giống như là tìm được chủ tâm cốt (người đáng tin cậy) nên nghe lời Yến Linh Lung răm rắp!
Nhưng mà Tô Chuyết trông thấy tình hình như vậy thì cảm thấy có chút bất an. Ánh mắt của hắn quét qua trên mặt những người ở hiện trường một vòng, không hề nói gì mà trực tiếp đi vào kho củi, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Phượng Kiều Nương.
Yến Linh Lung lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, là ngươi muốn dùng cách thức như này để gây phiền phức cho ta à?
Tô Chuyết nghe thấy nàng nói châm chọc, trong lòng không khỏi tức giận. Yến Linh Lung chẳng những hoàn toàn không có hiểu rõ sự nghiêm trọng của toàn bộ sự kiện mà lại đem đầu mâu chĩa vào hắn. Tô Chuyết nhịn không được quay đầu mắng:
- Ngươi biết cái quái gì!
Yến Linh Lung khẽ giật mình, căn bản không ngờ rằng Tô Chuyết lại đột nhiên chửi một câu thô tục. Trong ấn tượng của nàng, Tô Chuyết từ khi còn bé bị Quỷ Ẩn trách phạt, sau đó liền thay đổi các tật xấu thời còn làm ăn mày. Về sau Tô Chuyết vẫn luôn ôn tồn lễ độ như văn nhân công tử. Chẳng có ai nghĩ ra xuất thân Tô Chuyết lại là tiểu lưu manh đầu đường.
Dù cho đoạn thời gian trước nghe nói Tô Chuyết làm rất nhiều chuyện xấu, cũng chưa bao giờ nghe nói Tô Chuyết trở nên thô bỉ bất trị. Thật không ngờ là hắn lại có thể mắng chửi mình!
Tô Chuyết mắng xong liền không để ý tới nàng, cúi đầu kiểm nghiệm thi thể. Chỉ thấy quần áo trên người Phượng Kiều Nương còn nguyên, nhưng da thịt lộ ra bên ngoài lại đầy rẫy vết thương. Có vết roi quật, có vết bầm tím do bị vật cứng đánh. Nhưng trên thân nàng không có vết thương trí mạng nào, chỉ có khóe miệng chảy rất nhiều máu.
Tô Chuyết thay đổi tâm niệm thật nhanh, liền nghe Phương Bạch Thạch bước lên trước hỏi:
- Tô tiên sinh, có chỗ gì khác thường không?
Tô Chuyết trầm mặt như nước, thản nhiên nói:
- Là nàng tự sát!
- Tự sát?
Phương Bạch Thạch hơi nghi hoặc một chút.
Tô Chuyết bóp miệng Phượng Kiều Nương ra, nói:
- Là cắn lưỡi tự sát!
Phương Bạch Thạch gật đầu, bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Tô tiên sinh, mặc dù nơi đây là địa bàn Tứ Hải Minh, nhưng tiên sinh không cần sợ hãi. Chỉ cần tiên sinh có thể tìm được chứng cứ, ta nhất định sẽ giúp tiên sinh đòi lại công đạo!
Tô Chuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại:
- Phương bộ đầu rất hi vọng là bọn hắn giết người sao?
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, liền thấy Tô Chuyết ôm ngang thi thể lên, nhanh chân bước ra ngoài, không quay đầu lại nữa. Sắc mặt Tô Chuyết lạnh đến dọa người, không thèm để ý đến ai, trước tiếp rời cửa cửa khách sạn, đi về phía xe ngựa.
Phương Bạch Thạch nhìn qua bóng lưng Tô Chuyết, cười cười xấu hổ. Người bị hại đã không nói lời gì, vậy hắn tự nhiên cũng không có cách nào làm khó xử đám người Tứ Hải Minh. Nhưng hắn cũng nên cho chút cảnh cáo mới tốt.
Thế là Phương Bạch Thạch lớn tiếng nói:
- Yến minh chủ, chuyện ngày hôm nay còn chưa điều tra rõ ràng, hi vọng minh chủ ước thúc thuộc hạ cho tốt, đừng có gây loạn. Nhất là ngày mai Tô tiên sinh còn muốn thiết yến ở Tây Nhạc lâu, tại hạ không hi vọng phát sinh chuyện tình không vui!
Yến Linh Lung châm chọc lại, cười lạnh nói:
- Không cần Phương bộ đầu nhắc nhở! Có mấy người thiết yến, coi như nhấc tám đại kiệu mời ta, ta cũng sẽ không đi!
Hai người đối thoại Tô Chuyết nghe cả vào trong tai. Nhưng hắn không hề nói gì, trực tiếp đi ra ngoài lên xe ngựa.
Trong xe Tiểu Hoàn đã đợi đến không kiên nhẫn, đột nhiên trông thấy Tô Chuyết ôm thi thể Phượng Kiều Nương lên xe, cả kinh há to miệng, nhất thời quên cả khóc. Tô Chuyết đem thi thể đặt nằm trong xe, Tiểu Hoàn mới ngơ ngẩn chảy nước mắt ròng ròng.
Nàng biết bây giờ đang ở hiểm địa, dùng tay che miệng kiệt lực không cho tiếng khóc phát ra. Tô Chuyết xuống xe thắt chặt dây cương lần nữa, vung roi ngựa lên, lao vụt đến thành đông. Hắn cũng không trở về Dương Liễu sơn trang mà là lái xe ngựa dừng tại một nơi vắng vẻ.
Đến lúc này Tiểu Hoàn mới lên tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói:
- Tô... Tô công tử... Phượng tỷ tỷ làm sao... Sao lại...
Tô Chuyết quay người bước vào toa xe, đóng kỹ cửa xe, buồn bã nói:
- Là Phượng lão bản cắn lưỡi tự sát!
Tiểu Hoàn giật mình nói:
- Nói bậy! Phượng tỷ tỷ... Làm sao lại tự sát được...
Tô Chuyết không đáp mà đưa tay cởi quần áo của Phượng Kiều Nương, Tiểu Hoàn vội vươn tay ngăn lại, chất vấn:
- Làm cái gì đó?!
Tô Chuyết liếc nàng một cái, nói:
- Chẳng phải là cô muốn biết vì sao Phượng lão bản lại tự sát ư?
Tiểu Hoàn ngơ ngác nhìn chăm chú vào hai mắt Tô Chuyết. Ánh mắt Tô Chuyết thâm thúy mà trầm tĩnh làm cho trái tim Tiểu Hoàn cũng trấn định lại. Ánh mắt của hắn dường như có một thứ ma lực có thể mang cho người ta ấm áp và ủi an. Tiểu Hoàn chậm rãi thả tay xuống.
Tô Chuyết cởi bỏ quần áo Phượng Kiều Nương, quả nhiên thấy nửa thân thi thể toàn là vết thương. Hắn đưa tay vuốt ve một chỗ vết roi, tự lẩm bẩm:
- Là roi ngâm nước muối...
Nội tâm Tiểu Hoàn kịch chấn, không khỏi kinh hãi, run giọng nói:
- Là kẻ nào? Kẻ nào đánh Phượng tỷ tỷ thành như vậy?
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Trên đời chỉ có một hạng người là có cách thức tra tấn nghiêm hình như thế này!
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Tiểu Hoàn, cô kiểm tra xem Phượng lão bản có bị vũ nhục hay không...
Tiểu Hoàn sững sờ, nàng ở thanh lâu quanh năm, biết Tô Chuyết có ý gì. Nàng nhẹ nàng xốc váy áo Phượng Kiều Nương lên, cúi đầu kiểm tra. Tô Chuyết quay lưng đi, hỏi:
- Thế nào?
Qua một hồi, Tiểu Hoàn lần nữa che đậy xong váy áo, lắc đầu đáp:
- Không có...
Tô Chuyết đã gần như khẳng định suy đoán trong lòng, ngồi ngay ngắn trong xe không nói một lời. Trong xe bỗng nhiên lâm vào một vùng tĩnh mịch, chỉ có Tiểu Hoàn thỉnh thoảng khóc nức nở. Tô Chuyết trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Hoàn oán hận nói:
- Tô công tử, đến cùng là kẻ nào đánh Phượng tỷ tỷ thành thế này? Ta muốn đi tìm tôn chủ, để tôn chủ báo thù cho Phượng tỷ tỷ!
Tô Chuyết nhanh chóng quay đầu, quả quyết nói:
- Không được!
Tiểu Hoàn mờ mịt nói:
- Tại sao không được?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Hiện tại đi tìm người của Vọng Nguyệt Lâu báo thù, sẽ chỉ làm cho sự tình ngày càng phức tạp mà thôi!
Hắn lại suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi:
- Trên xe có giấy bút không?
Tiểu Hoàn không biết hắn muốn làm gì, gật đầu đáp:
- Có!
Nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra bút mực giấy nghiên.
Tô Chuyết nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiểu Hoàn, gằn từng chữ:
- Tiểu Hoàn, hiện tại chúng ta không thể dựa vào ai, chỉ có thể một mình tác chiến. Nếu như cô muốn báo thù cho Phượng lão bản thì nhất định phải nghe lời ta! Cô có đáp ứng không?
Tiểu Hoàn không chút do dự, trịnh trọng gật đầu nói:
- Tô công tử, công tử nói gì ta đều sẽ nghe theo!
Tô Chuyết gật gật đầu, trải rộng giấy viết thư ra, thoăn thoắt viết chữ. Hắn viết một tờ rồi lại một tờ, ước chừng viết đến mười mấy phong thư. Hắn đem từng lá thư cất vào phong bì, nói:
- Tiểu Hoàn, đêm nay ta muốn cô đưa tất cả những lá thư này ra ngoài. Danh tự người nhận thư đều ở trên thư, cô có thể tìm huynh đệ thuộc Cáp Tử lâu để hỏi thăm địa chỉ của những người này!
Tiểu Hoàn nghi ngờ nói:
- Những người này đều ở trong thành Triêu Dương sao?
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Bọn họ nhất định đều ở trong thành!
Hắn suy nghĩ, lại nói:
- Tiểu Hoàn, tận lực tìm người có địa vị thấp trong Vọng Nguyệt Lâu mà nghe ngóng!
Mặc dù Tiểu Hoàn không rõ Tô Chuyết có ý gì, nhưng vẫn đáp ứng. Lúc này Tô Chuyết mới giao bao thư cho nàng, lại dặn dò:
- Tốt nhất là cô nên mặc y phục dạ hành, bí mật hành động. Chiếc xe ngựa này quá mức dễ thấy, để ta thay cô lái về Dương Liễu sơn trang đi!
(chưa xong còn tiếp.)